Đối với vẻ mặt khác thường của cậu Long, Long Vương xem như không nhìn thấy. Trước giờ Nghịch Luân cũng không phải là vật riêng tư gì, nếu ông ấy đã là Long Vương thì nhất định phải cân nhắc tới nhiều người hơn.
Cậu Long đè những ý nghĩ trong lòng xuống, trên mặt không tỏ ra bất kỳ điều gì khác thường, anh ta chỉ vào ông cụ mặc đường trang đứng bên cạnh, nói: "Long Vương, vị này chính là chuyên gia trung y Cổ Văn Hồng con mời từ Kon Tum tới."
Long Vương nghe vậy thì hàng lông mày rậm nhướng lên, hơi kinh ngạc nói: "Cậu chính là Cổ Văn Hồng? Được người đời gọi là chuyên gia trung y thần tiên sống?"
Người đàn ông mặc đường trang cười nhẹ một tiếng, ngạo nghễ nói: "Ở trước mặt Long Vương tôi nào dám xưng thần tiên sống gì chứ, chỉ là biết được một vài phương pháp trị bệnh cứu người mà thôi." Tuy nói như thế nhưng sự đắc ý lộ ra giữa hai đầu lông mày Cổ Văn Hồng lại không thể che giấu, cho thấy anh ta cũng vô cùng hưởng thụ cái danh xưng thần tiên sống này.
Long Vương không khỏi nhìn Cổ Văn Hồng nhiều thêm vài lần, thở dài nói: "Cậu không cần khiêm tốn. Cậu đợi ở Kon Tum hơn nửa đời người mới trở thành người bình thường, Phật Lạt ma từ cung điện Potala cũng hết lời khen ngợi, chuyện thần tiên của cậu đã lan truyền khắp Kon Tum, gần như không người nào không biết. Có thể thấy y thuật của cậu hoàn toàn đạt đến trình độ người bình thường khó có thể sánh bằng. Chỉ là nghe nói cậu chưa bao giờ ra khỏi Kon Tum, hôm nay sao lại tới Hà Nội?"
Được Long Vương khen ngợi như thế, nụ cười đắc ý trên mặt Cổ Văn Hồng càng rạng rỡ, anh ta chậm rãi nói: "Long Vương thân phận tôn quý, liên quan đến an nguy của toàn bộ nước Việt Nam, tôi là một con dân của nước Việt Nam, đương nhiên muốn làm chút gì đó cho Long Vương. Hơn nữa cậu Long đã từng cứu tôi, tôi nợ ơn cậu ấy, lần này cậu ấy đích thân tới mời thì tôi đương nhiên phải đến."
Cậu Long cười nhẹ một tiếng, nói: "Chủ yếu là vì Long Vương cho nên thầy Cổ Văn Hồng mới chấp nhận đi ra khỏi Kon Tum. n tình của con chẳng là gì cả."
Sắc mặt Đường Tuấn thay đổi, anh cũng đã từng nghe qua tên của Cổ Văn Hồng.
Cổ Văn Hồng mấy chục năm trước đi vào Kon Tum rồi sau đó chưa bao giờ xuất hiện. Nghe nói y thuật của anh ta vô cùng cao siêu, không chỉ dung hợp tất cả trường phái y thuật ở nước Việt Nam mà còn luyện ra bí thuật của Kon Tum, có thể chữa trị trăm bệnh trên thế gian. Nhiều lần trị hết cho người mắc bệnh nan y, được gọi là thần tiên sống.
Không chỉ nước Việt Nam mà ngay cả nước ngoài cũng có không ít nhân vật nổi tiếng nghe nói đến tên của anh ta, không màng đường xa vạn dặm mà tự mình đến Kon Tum xin được chữa bệnh hoặc là xin xỏ phương pháp dưỡng sinh. Mà y đức của Cổ Văn Hồng cũng rất đáng để khen ngợi, bất luận là người có thân phận cao quý cỡ nào, muốn anh ta xem bệnh thì đều nhất định phải xếp hàng chờ giống như người bình thường.
Ngay cả ông nội Đường Hạo của anh cũng khen ngợi Cổ Văn Hồng hết lời, vô cùng bội phục y thuật và y đức của ông ta. Chỉ là ngoại trừ Kon Tum, người bình thường ở những nơi khác của nước Việt Nam phần lớn đều chưa từng nghe qua tên của anh ta, vì vậy danh tiếng của anh ta đối với người bình thường lại không được hiển hách cho lắm.
Khuôn mặt Tàng Khánh lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nghẹn ngào nói: "Thầy Cổ Văn Hồng vang danh Kon Tum, cho dù ở Hà Nội xa xôi cũng từng nghe qua sự tích của anh. Không biết bao nhiêu nhà giàu quyền quý ở nước Việt Nam muốn mời thầy Cổ Văn Hồng đến xem bệnh, nhưng vẫn phải tự mình xếp hàng giống như người bình thường. Lần này có thầy Cổ Văn Hồng ra tay chữa trị cho Long Vương, có lẽ sẽ thật có thể chữa lành thương thế của Long Vương."
Cổ Văn Hồng nói: "Tôi sẽ cố hết sức."
Tàng Khánh nhìn cậu Long, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì.
Long Vương đưa tay ra đặt lên trên ghế, vẻ mặt không chút thay đổi nói: "Vậy phiền cậu xem cho tôi một chút rồi."
"Không phiền không phiền." Cổ Văn Hồng cười ha hả nói.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh Long Vương, vừa bắt mạch vừa quan sát sắc mặt của ông.