Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

"Được rồi. Chỗ này hết chuyện của các cậu rồi, tôi muốn nói chuyện riêng với Đường Tuấn một chút."

Long Vương điều tức một lát, sau đó nói với mấy người ở trong sân. Đồng thời, ông ta cũng ra dấu, những võ giả Thần Cảnh đang bảo vệ xung quanh cùng các tay súng bắn tỉa lập tức thu lại nhịp thở, giống như chưa từng xuất hiện.

Ba người Long thiếu, Tàng Khánh cùng Cổ Văn Hồng cùng nhau rời khỏi khoảng sân.

Trong sân chỉ còn lại hai người Đường Tuấn cùng Long Vương.

"Cảm ơn. So với tưởng tượng của tôi thì cậu còn mạnh hơn rất nhiều." Long Vương nhìn Đường Tuấn, rồi chợt nói.

Vừa rồi Đường Tuấn chữa bệnh cho ông, khi chân khí tiến vào trong cơ thể, Long Vương có thể cảm nhận được rất rõ ràng được sự hùng hậu của nó. Trình độ chân khí của Đường Tuấn không hề thua kém gì ông.

Đường Tuấn từ chối cho ý kiến.


Vừa rồi, trong quá trình trị liệu, anh cũng biết được thực lực của Long Vương. Long Vương đã ngưng tụ Cực Cảnh Chi Hoa, thân xác, tinh thần cùng chân nguyên đều đạt tới mức Cực Cảnh, thậm chí mỗi một hạng mục đều mạnh hơn anh, đi được xa hơn!

"Lão tổ Vu Môn sẽ không đến đây sớm như vậy đâu, cậu còn đủ thời gian để trưởng thành."

Trong giọng nói của Long Vương mang theo chút cảm giác không dám tin:

“Bây giờ, ngay cả tôi cũng đã có chút không nhìn thấu được cậu."

Long Vương thở dài, nói:

"Chuyến đi phương Tây lần này, mặc dù suýt chút nữa là tôi đã bỏ mạng, nhưng cũng thu hoạch được rất nhiều. Có lẽ không cần đánh với cậu một trận, tôi cũng có thể nhấc chân, bước nốt bước cuối cùng. Đến lúc đó, nói không chừng hai người chúng ta lại có cơ hội kề vai chiến đấu."

"Phương Tây thật sự có quỷ hút máu à?" Đường Tuấn hỏi.


Long Vương gật đầu nói:

"Bọn họ vốn đã ngủ say hàng trăm hàng ngàn năm, nhưng lần này thế giới đột nhiên biến đổi quá nhanh, linh khí giữa trời đất nồng đậm hơn mấy lần, một lần nữa biến thành cõi yên vui của võ giả. Bọn họ cũng theo đó mà thức tỉnh."

"Cậu mới bước chân vào Cực Cảnh, nhất định không được tự mãn. Với thực lực của tôi, cũng không dám nói có thể vô địch ở Việt Nam, huống chi là các bí cảnh nhiều không đếm xuể ở khắp nơi trên thế giới. Theo sự biến đổi của trời đất, bọn họ đều sẽ từ từ xuất hiện trước mắt người đời."

Sắc mặt Đường Tuấn đột nhiên biến đổi. Long Vương đã ngưng tụ ra Cực Cảnh Chi Hoa, thậm chí rất có thể đã hoà cả ba vào thành một thể. Ở thời đại không thể sinh ra nguyên đan này, ông ta đã là vô địch. Nhưng bây giờ, nghe giọng điệu của Long Vương, lại có chút bất đắc dĩ cùng e ngại.

"Ha ha. Trước khi trời đất có thay đổi lớn, có lẽ tôi còn dám mặt dạn mày dày nói như vậy. Nhưng bây giờ, không nói tới chuyện vị lão tổ Vu Môn ở Bắc Giang kia, có phải là đã đột phá đến nguyên đan rồi hay không. Chỉ tính đám người ở núi Chứa Chan thôi, đã đủ nghiền ép thế gian."

Long Vương nhìn về phía tây, trong âm thanh mang theo vài phần buồn lo vô cớ.

"Núi Chứa Chan?" Đường Tuấn càng không hiểu.

Long Vương nói:

"Chứa Chan này không phải là Chứa Chan kia. Thời Thượng cổ, núi Chứa Chan được xưng là đệ nhất Thần Sơn, trong đó có tiên nhân sinh sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận