Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Người này vừa dứt lời, lập tức xung quanh vang lên âm thanh ồ lên kinh ngạc và một trận bàn ra tán vào sôi nổi.

Tạ Hoàng Đồng tuy còn trẻ, nhưng nháy mắt đi được hơn trăm thước đã hoàn toàn khiến mọi người khiếp sợ, hơn nữa anh ấy còn là sư đệ của chưởng giáo chân nhân núi Yên Tử, thân phận và địa vị như vậy của Tạ Hoàng Đồng đủ để người ta không dám khinh thường. Thậm chí có người đã bắt đầu suy đoán xem người nào có thể làm Tạ Hoàng Đồng tự mình xuống núi nghênh đón như vậy?

Một lát sau, ánh mắt của mọi người đồng loạt dừng trên người cậu chủ Tề đang đứng ở phía trước đoàn người. Trong số những người đứng ở đây, e rằng cũng chỉ có người được gọi là cậu chủ Tề này mới đủ tư cách và thân phận để Tạ Hoàng Đồng tự mình xuống núi tiếp đón.

Bị ánh mắt hâm mộ, ghen ghét của mọi người nhìn chăm chú vào mình, gương mặt tuấn tú của cậu chủ Tề kia nhịn không được mà lộ ra vẻ đắc ý. Anh ta tuy rằng bình thường cũng hay vênh váo, tỏ vẻ ta đây, thích được người ta tâng bốc xu nịnh, nhưng chưa bao giờ vui vẻ, phấn khởi giống như giờ khắc này.

Dù sao đi nữa người thiếu niên trước mắt anh ta chính là sư đệ của chưởng giáo chân nhân núi Yên Tử, một nhân vật có thể xem như là tiên nhân. Có thể khiến cho một nhân vật như vậy tự mình xuống núi nghênh đón, cậu chủ Tề vô cùng hả hê và thỏa mãn.

“Nói không chừng mình trời sinh phi thường, trong người có tiên duyên, cho nên Trương Tín Triết mới phái sư đệ của ông ta xuống núi đón mình.” Một suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu cậu chủ Tề.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, trong lòng cậu chủ Tề đã nổi lên không ít ảo tưởng. Thậm chí anh ta còn tưởng tượng đến cảnh bản thân mình hóa thành tiên trong tương lai. Anh ta cười tươi roi rói, sự ngạo nghễ giữa hai hàng chân mày càng trở nên rõ ràng, dường như đã lấn át tất cả mọi người.

Chương Chí Toàn ở bên cạnh anh ta xun xoe giống như một con chó con, vui vẻ ra mặt, nịnh nọt nói: “Cậu chủ Tề phúc duyên thật nồng hậu, có thể làm cho sư đệ của chưởng giáo chân nhân tự mình xuống núi nghênh đón, chắc chắn căn cốt cùng với tiên duyên của cậu đều vô cùng tốt, tương lai chắc chắn sẽ có thành tựu hết sức phi phàm. Đến lúc đó cậu chủ Tề đừng quên chỉ bảo cho tôi một chút, để tôi được hưởng ké một ít tiên duyên ạ.”

Cậu chủ Tề hãnh diện nói: “Không dám, không dám.”

Trong lúc hai người bọn họ còn đang nói chuyện thì Tạ Hoàng Đồng đã tiến rất gần bọn họ. Khuôn mặt cậu chủ Tề khẽ cúi xuống, nhanh chân chạy lên đón, rồi nói: “Trương chân nhân thật là quá khách khí, vậy mà lại làm Tạ tiểu chân nhân tự mình xuống núi đón tiếp tôi. Tề Minh Đăng vô cùng cảm kích. Tạ tiểu chân nhân, tôi...” Tề Minh Đăng mới nói được một nửa thì bỗng nhiên cứng đờ.

Tạ Hoàng Đồng giống như xem anh ta như là không khí mà đi lướt qua người Tề Minh Đăng. Không chỉ có như thế, khi Tề Minh Đăng đang định bước tới gần Tạ Hoàng Đồng, thì có một lực lượng vô hình nào đó bất giác đẩy anh ta ra, làm Tề Minh Đăng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa là ngã xuống.

Sau đó, Tạ Hoàng Đồng đi đến trước mặt một người thanh niên trẻ mà tất cả bọn họ chưa bao giờ để mắt đến. Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tề Minh Đăng và tất cả mọi người ở đây, Tạ Hoàng Đồng cúi gập nửa người của mình, rồi cung kính nói: “Tạ Hoàng Đồng xin ra mắt Đường sư phụ.”

Đường Tuấn từng dạy Tạ Hoàng Đồng đạo pháp, giúp anh ấy chỉnh đốn lại căn cốt, một tiếng Đường sư phụ phụ này cũng rất hợp tình hợp lý.

Đường Tuấn chăm chú nhìn Tạ Hoàng Đồng một lát, sau đó thở dài một hơi rồi nói: “Vất vả cho cậu rồi.”

Cảnh giới của Tạ Hoàng Đồng bây giờ nếu tính đơn giản bằng cảnh giới võ đạo, thì đã được xem như là một nửa võ giả cảnh giới Thần Hải rồi, ở trong giới võ đạo cũng được xem như là một nhân vật thiên tài. Mà mới hơn một năm trước, anh ấy chỉ là một đạo sĩ nhỏ ở trên núi bị người ta bắt nạt. Đôi khi anh ấy cũng dũng cảm phản kháng lại nhưng kết quả đều bị đánh và nhục mạ thậm tệ.

Tạ Hoàng Đồng có thể có được thành tích như ngày hôm nay tất nhiên có liên quan với Đường Tuấn và Trần Tùng n, nhưng quan trọng nhất vẫn là sự cố gắng nỗ lực của chính bản thân anh ấy. Nếu tự bản thân mình không cố gắng phấn đấu mà chỉ như một đống bùn nhão, thì dù có được người khác giúp như thế nào cũng không thể đắp thành tường được.

Thân hình Tạ Hoàng Đồng cứng đờ, rồi sau đó đứng dậy lắc lắc đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận