Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Trương Tín Triết nghe thấy thế thì khẽ nhíu mày. Mấy người này dám gọi thẳng tên của Trần Tùng Ân, ngôn ngữ không hề tôn trọng. Trương Tín Triết là chưởng giáo chân nhân vốn dĩ nên quát mắng bọn họ, chỉ ra chỗ sai cho họ, nhưng ông ta lại không nói gì cả.

“Sấm sét này, không phải do sư thúc gây ra.” Trong lòng Trương Tín Triết khẽ than nhẹ một tiếng.

“Vậy người đó là ai?” Trương Tĩnh Hòa nhíu mày hỏi: “Người của các thế lực lớn trong giới võ đạo còn chưa tới, trên núi ngoại trừ thầy ra thì không có người nào có thể gợi lên lực lượng của sấm sét.”

Trong mắt Trương Tín Triết chợt hiện lên một tia tàn khốc, lạnh lùng nói: “Người đó đã tới rồi. Ở Bắc Giang, người đó đã bày ra thực lực cực cảnh, tuyệt đối có năng lực gợi lên sấm sét!”


“Người đó? Đường Tuấn tới rồi sao!” Trương Tĩnh Hòa giật mình một cái, kinh ngạc nhưng không quá chắc chắn hỏi.

Còn sắc mặt các trưởng lão Thiên Sư Đạo và vài vị chân nhân khác thì vô cùng khó coi. Ánh mắt bọn họ trở nên lạnh lẽo, lộ ra sát ý. Lần trước Đường Tuấn lên núi đã xem rất nhiều điển tịch của núi Yên Tử, đối với bọn họ mà nói, điều đó không khác gì bị sỉ nhục. Hôm nay, Đường Tuấn lại lên núi một lần nữa, đây chính là cơ hội để bọn họ rửa sạch nhục nhã trước kia, thậm chí có thể mượn cơ hội này mà nổi tiếng khắp Việt Nam!

“Chưởng giáo!” Rất nhiều trưởng lão Thiên Sư Đạo nhao nhao hỏi ý kiến Trương Tín Triết.

Trương Tín Triết trầm ngâm một lát, nói: “Không thể được. Trong khoảng thời gian này người của các thế lực lớn và môn phái đều đã đến, nếu chúng ta thật sự ra tay đối phó anh ta, tất nhiên sẽ mang đến tai tiếng, nói Thiên Sư Đạo chúng ta nhỏ mọn. Danh tiếng của Thiên Sư Đạo không thể bị hủy hoại.”

“Nhưng mà chưởng giáo…” Một số trưởng lão vẫn chưa từ bỏ ý định. Đây chính là cơ hội tốt nhất để lấy lại thể diện cho núi Yên Tử bọn họ.

Sâu trong đôi mắt của Trương Tín Triết xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, nhỏ đến mức khó có thể phát hiện. Ông ta trầm giọng nói: “Núi Yên Tử chúng ta sẽ không chủ động gây chuyện, nhưng cũng không sợ có người gây rắc rối. Nếu như Đạo Thể kia coi thường núi Yên Tử chúng ta như ngày đó thì tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.”


Các trưởng lão nghe ông ta nói vậy, lập tức vuốt râu mỉm cười, bày ra một dáng vẻ cao nhân khó lường. Núi Yên Tử này chính là địa bàn của bọn họ, nếu muốn túm được nhược điểm của Đường Tuấn thì vô cùng đơn giản.

Phía sau núi, trước đạo quán đổ nát, Đường Tuấn bước thêm một bước rồi mới dừng lại. Sấm sét trên bầu trời đang cảnh cáo anh. Tính mạng của Trần Tùng Ân từ lâu đã do trời định, Đường Tuấn muốn tới gần thì chính là hành động xen vào chuyện của trời.

“Anh bạn nhỏ họ Đường, cậu không cần phí công phí sức. Hơn nửa cuộc đời, tôi bị vây trên ngọn núi này. Trước khi tôi chết trong tòa đạo quán này, thì người ngoài không thể bước vào. Cậu dù gì cũng đã đạt đến cảnh giới võ giả cực cảnh, nếu cứ cố chấp tiến vào, tôi chỉ sợ lại làm cậu bị liên lụy vào trong kiếp nạn lần này thôi. Dựa vào tư chất của cậu, nhất định có cơ hội thành tiên, không cần vì tôi mà huỷ hoại tiền đồ.” Giọng nói nhàn nhạt của Trần Tùng Ân vọng ra từ trong ngôi miếu đạo sĩ. Giọng điệu của ông ta tuy bình thản, nhưng lại làm cho người khác có một loại cảm giác vô cùng bi thương.

Mấy chục năm trước, ông ta vì không muốn gây tai họa cho núi Yên Tử, mà lập lời thề không ra khỏi nơi đây.


Mà nay, ông ta vì không muốn liên lụy đến người khác, nên vây mình ở trong đạo quán, ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Cả người Tạ Hoàng Đồng sớm đã run rẩy, trên gương mặt toàn là nước mắt. Anh ấy muốn chạy vào trong đạo quán để gặp mặt từ biệt Trần Tùng Ân lần cuối, nhưng lại cố nén cảm xúc này lại. Anh ấy sợ nếu mình đi vào, ngược lại sẽ làm hại Trần Tùng Ân.

“Anh Đường, dừng lại đi.” Tạ Hoàng Đồng van xin nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận