“Thầy...” Bên dưới, Tạ Hoàng Đồng hét lên một tiếng, Trương Tĩnh Hòa nhân cơ hội áp sát, nhưng bị Tạ Hoàng Đồng vung tay tung ra một đường lôi pháp khiến anh ta bay ngược trở lại, sấm sét nhỏ xíu nhiều vô số kể tàn sát bừa bãi trên người của tiểu thiên sư Trương Tĩnh Hòa. Cùng lúc đó, khí tức của Tạ Hoàng Đồng đột nhiên thay đổi, càng lúc càng mạnh mẽ, u ám và sâu thăm thẳm.
Thần Hải!
Vốn dĩ Tạ Hoàng Đồng đã ở ngưỡng Bán Bộ Thần Hải, thế nhưng lúc này anh ấy chỉ mới vừa đặt chân bước tới cảnh giới này và trở thành Thần Hải. Không chỉ có thế, anh ấy đã từng dùng lôi pháp khuất phục tiểu thiên sư của núi Yên Tử, giống như anh ấy mới là hậu duệ chính thức của núi Yên Tử vậy!
“Anh ta… anh ta không phải chỉ mới tu luyện có hai năm thôi sao!” Trương Tĩnh Hòa không tin, nhưng sấm sét không ngừng phóng ra từ ngực của Tạ Hoàng Đồng khiến anh ta không thể không tin. Không chỉ thất bại dưới tay Đường Tuấn, mà bây giờ đến cả nhân tài mới xuất hiện Tạ Hoàng Đồng này, Trương Tĩnh Hòa cũng không thể đánh thắng được. Anh ta chỉ cảm thấy một nỗi buồn bực chất ngất ở trong ngực, sau đó phun ra một ngụm máu đỏ thẫm, hai mắt mờ mịt, đạo tâm hỗn loạn không ngớt.
“Tĩnh Hòa!” Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên trong đầu của Trương Tĩnh Hòa khiến anh ta định thần lại.
Trương Tĩnh Hòa ngẩng đầu nhìn về phía đạo quán, lúc nãy đúng là thầy Trương Tín Triết của anh ta hô to để đánh thức anh ta, để tránh cho đạo tâm của Trương Tĩnh Hòa bị tiêu vong!
Vẻ mặt của Trương Tín Triết cũng thay đổi, ánh mắt ông ta nhìn Tạ Hoàng Đồng đằng đằng sát khí.
Tạ Hoàng Đồng là thiên tài xuất chúng như thế, chắc chắn đáng sợ hơn Trần Tùng Ân rồi! Điều đáng sợ hơn nữa là Tạ Hoàng Đồng không hề có lòng trung thành đối với núi Yên Tử, hành động liều lĩnh không hề kiêng dè, không giống với Trần Tùng Ân luôn suy nghĩ cho núi Yên Tử, sau này anh ấy tuyệt đối sẽ là mầm mống tai họa của núi Yên Tử!
“Hoàng Đồng, đừng quên lời thề trông coi đạo quán trong ba năm cho thầy của con.” Lúc Tạ Hoàng Đồng chuẩn bị ra tay, giọng nói của Trần Tùng Ân đột ngột vang lên.
Tạ Hoàng Đồng khẽ run lên, đưa mắt nhìn về phía bóng người ở trên trời, miệng lẩm bẩm: “Thầy ơi, thầy…”
Trong lòng anh ấy lóe lên một tia hy vọng. Trên không trung, Trần Tùng Ân lắc đầu, tia hy vọng nhỏ nhoi trong lòng Tạ Hoàng Đồng hoàn toàn bị dập tắt.
“Anh hiểu rồi chứ?” Trần Tùng Ân nhìn Đường Tuấn ở đối diện, nhẹ giọng hỏi.
Đường Tuấn gật đầu chào Trần Tùng Ân một cái. Mặc dù vừa rồi bị Vương Khải đẩy vào trong lôi kiếp của Trần Tùng Ân, nhưng nhờ sự đưa đẩy của số phận mà dường như Đường Tuấn cùng Trần Tùng Ân đã đối mặt với thiên phạt và thu hoạch được rất nhiều.
“Vậy là tốt rồi. Đạo, sẽ không bị thất truyền.” Nói xong, Trần Tùng n nhắm mắt lại, rồi tắt thở. Cơ thể của ông ta bị mất kiểm soát, ngã khuỵu xuống đất. Đường Tuấn kịp thời ôm lấy ông ta, đạp lên hư không và đi tới vách đá.
Anh trịnh trọng giao thi thể của Trần Tùng Ân cho Tạ Hoàng Đồng, rồi nói: "Trở về đi. Nghe lời thầy của anh đi, trông coi đạo quán ba năm.”
Đường Tuấn hiểu được suy nghĩ của Trần Tùng Ân. Để Tạ Hoàng Đồng canh giữ đạo quán ba năm không chỉ ngăn cản Trương Tín Triết không làm gì được anh ấy, mà còn hy vọng Tạ Hoàng Đồng có thể giảm bớt thù hận ở trong lòng, không làm chuyện quá giới hạn.