Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

“Quả nhiên hồ Toong Đam này có liên quan với ngọc trụ thần bí.” Trong lòng Đường Tuấn khẽ thở dài một tiếng.

Lăng Thu Thủy đặt mông ngồi bệt xuống đất, bực tức nói: "Anh muốn đi thì tự đi đi, bổn cô nương không hầu hạ nữa. Nếu không phải Tổng giám đốc của Hoàng Phủ bảo tôi đưa anh đi, thì còn lâu tôi mới thèm cùng anh tới Kon Tum.”

Đường Tuấn khẽ cau mày, nói: "Ở đây nguy hiểm, đi theo tôi mới an toàn.”


Những thay đổi bất thường ở Kon Tum quá dữ dội, Đường Tuấn trên đường lên đây đã phát hiện rất nhiều võ giả, trong số đó không thiếu người có tu vi cảnh giới Chân Khí, thậm chí còn có cả cường giả cảnh giới Thần Hải. Nếu dọc đường đi anh không phóng ra một chút khí tức, làm khiếp sợ bọn trộm cắp kia, thì quãng đường đi vừa rồi tuyệt đối không thể yên bình như vậy. Nếu Lăng Thu Thủy một mình ở lại đây, chắc chắn cô ấy sẽ xảy ra bất trắc. Vì Hoàng Phủ Ngọc đã yêu cầu cô ấy đi theo Đường Tuấn, thì ít nhất anh cũng phải đảm bảo sự an toàn cho cô gái này.

Lăng Thu Thủy nghe thấy vậy thì không khỏi giận dữ, nói: “Anh tưởng anh là ai hả? Tôi cảm thấy đi theo anh mới là không an toàn nhất đấy. Nhìn lại vóc dáng của anh đi, đến bản thân còn lo không nổi, mà còn dám mạnh mồm nói bảo vệ cho tôi. Khoác lác thì cũng khoác lác vừa thôi nhé, cẩn thận kẻo không làm được anh hùng mà trở thành kẻ vô tích sự đấy!”

Cô ấy tiếp tục chế nhạo: "Bổn cô nương chỉ nói một lời thôi, anh muốn đi thì tự mình đi đi, tôi không đi nữa! Mà tôi cũng khuyên anh một câu, Kon Tum hiện giờ không phải là nơi anh có thể đi vào được đâu. Tôi có quen biết không ít bạn bè ở Kon Tum, nếu anh theo tôi quay về, tôi còn có thể nể mặt Tổng giám đốc Hoàng Phủ một chút mà bảo vệ anh. Hừ hừ, cò nếu anh vẫn ngoan cố muốn đi tiếp, anh sống hay chết tôi cũng chả thèm quan tâm, cho dù Tổng giám đốc Hoàng Phủ có hỏi tới, tôi cũng không chịu bất kỳ trách nhiệm nào nữa!”

Trên mặt của Đường Tuấn lộ vẻ do dự. Kon Tum lúc này quả thực không an toàn, anh đã biết phương hướng của hồ Toong Đam rồi, anh vừa muốn trấn áp sự dị thường của ngọc trụ trong biển ý thức, vừa muốn có thể kịp thời xử lý những biến cố phát sinh để bảo vệ Lăng Thu Thủy.

Với thực lực hiện tại, anh cảm thấy có chút áp lực. Suốt chặng đường đi anh không dám sử dụng lực lượng của võ giả, một mặt là do thời gian quá gấp gáp, mặt khác cũng là vì lo ngại đến vấn đề này.


Nhìn thấy Đường Tuấn có vẻ động lòng với mình, Lăng Thù Thủy không khỏi thầm nói trong lòng: "Hừ, bổn cô nương đã xuống nước với anh rồi, mà anh còn làm bộ làm tịch nữa à!”

Lúc này, sắc mặt Đường Tuấn hơi thay đổi. Có một âm thanh xé gió vang lên.

“Cô Lăng!” Ngay sau đó, một giọng nói trầm khàn vang lên từ sau lưng hai người họ. Lăng Thu Thủy quay đầu lại, nhìn thấy năm, sáu người đang chạy vội trong núi như bay, chẳng mấy chốc đã lướt qua cự ly mấy trăm mét và đi tới chỗ cô ấy. Tốc độ chạy này không biết đã vượt qua nhà vô địch thế giới bao nhiêu, nhưng Lăng Thu Thủy cũng không hề ngạc nhiên. Nhờ địa vị và sức mạnh của nhà họ Lăng, cô cũng có chút ít hiểu biết về sự thay da đổi thịt của trời đất và thế giới của võ giả hiện nay.

Có năm, sáu người cả nam cả nữ, tuổi tác cũng tương đương với Lăng Thu Thủy, nhưng hơi thở trên cơ thể của họ rất có cảm giác áp bách. Đặc biệt là anh chàng thanh niên dẫn đầu cao chừng hai mét ba, da thịt toàn thân như được tưới qua nước cốt thép vậy, cực kỳ đáng sợ, toát lên vẻ up hiếp rất mãnh liệt. Mấy người này đều mặc đồ của người dân tộc ở Kon Tum, rõ ràng đều là người bản xứ.


Năm, sáu người này khi bước đến trước mặt Lăng Thu Thủy thì hơi thu lại khí tức, để tránh làm Lăng Thu Thủy sợ hãi. Lăng Thu Thủy nhoẻn miệng cười, nói với anh chàng trẻ tuổi có thân hình vạm vỡ dẫn đầu đám người kia: “Ba A Đốp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Cô ấy chào hỏi Ba A Đốp và nhóm người kia, nhìn bộ dạng chắc chắn là có mối quan hệ rất thân thiết.

Ba A Đốp thắc mắc: "Cô Lăng à, bây giờ Kon Tum nguy hiểm lắm, không phải là thời điểm để đi du lịch. Trước khi cô rời khỏi đây tôi đã nói với cô rồi mà, sao cô còn quay lại nữa?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận