Nghe vậy, trong lòng Lãnh Hùng đã sáng tỏ, sắc mặt anh ta càng lạnh lùng hơn, nói với Đường Tuấn: "Cút!”
Không phải người của nhà họ Tào thì anh ta không cần phải khách khí.
Đường Tuấn nhìn Lãnh Hùng, khẽ lắc đầu nói: "Không ngờ tu vi của đệ tử Lã Kiến Trung lại tệ như vậy, ước chừng tu vi đạo thuật của anh ta cũng chẳng cao siêu gì mấy. Quả nhiên, thuật pháp đã xuống dốc rồi nhỉ?”
Tu vi của Lãnh Hùng hiện lên rõ mồn một trong mắt anh. Tu vi cảnh giới Chân Khí Đỉnh Phong, chỉ thiếu một bước nữa là có thể đạt đến cảnh giới Thần Hải. Loại tu vi này trong mắt người bình thường thì sẽ được xem là cao thủ, thậm chí còn được tụng xưng là đại sư thuật pháp. Nhưng trong mắt Đường Tuấn thì chẳng có gì ghê gớm cả. Vốn dĩ anh còn định mượn cơ hội này để mở mang kiến thức về uy năng của thuật pháp một chút, chẳng ngờ lại phải thất vọng rồi, bởi vậy bây giờ anh không nhịn được mà cảm khái một câu.
Mọi người có mặt ở đó tạm thời trở nên yên lặng trong giây lát, đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Dám ở trên đảo Phúc Quốc đánh giá về tu vi đạo pháp của Lã Kiến Trung như vậy, hai mươi năm gần đây e rằng Đường Tuấn là người đầu tiên.
“Ha ha!” Lãnh Hùng đột nhiên cười gằn vài tiếng, trong giọng cười mang theo hơi lạnh thấu xương.
“Thằng cha này từ đâu chui ra vậy, lại còn dám lớn tiếng bình phẩm về Lã đại sư.”
Trong lòng Tào Thanh Vân thầm mỉa một câu, vốn dĩ còn tưởng là chàng trai giữa đường thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, ai dè lại là một thằng ất ơ đầu óc không được bình thường.
Nếu câu nói này được truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu người ở đảo Phú Quốc này săn lùng anh. Cô đương nhiên không thèm giúp anh cầu xin tha thứ, để đỡ phải vạ lây bản thân.
“Thằng nhóc thối tha, không biết trời cao đất dày!” Bảy, tám người nam, nữ trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề đứng đằng sau Lãnh Hùng thấy Đường Tuấn nói năng lung tung thì không khỏi chửi bới.
“Anh không xứng gọi tên của Lã đại sư. Anh Lãnh, anh không cần ra tay, để em phế cái tên oắt con này là được rồi.” Một thanh niên có vóc dáng vạm vỡ đứng phắt dậy, lạnh lùng nhìn Đường Tuấn và nói: "Thằng nhóc lỗ mãng kia, tôi tên là Trần Dịch Tấn. Lã đại sư là người tôi sùng bái nhất, cũng là người anh có thể nói động tới sao? Tôi sẽ không giết anh, nhưng mà tôi sẽ cắt hết tay chân của anh, để anh quỳ gối ở chân núi Thị Vái nhận lỗi của mình.”
Sắc mặt của Tào Thanh Vân hơi thay đổi, cô đương nhiên nhận ra Trần Dịch Tấn.
Trần Dịch Tấn đã từng là nhà vô địch giải thanh niên Taekwondo đảo Phú Quốc, mình đầy võ nghệ, trong phạm vi các cậu ấm ở đảo Phú Quốc thì anh ta có thể được xếp trong ba hạng đầu. Anh ta ra tay tàn nhẫn và vô tình, rất nhiều huấn luyện viên của các câu lạc bộ Taekwondo đều từng bị Trần Dịch Tấn khiêu chiến, hầu như tất cả cuối cùng đều phải gánh chịu tổn thương nghiêm trọng, thậm chí là tàn phế.
Vài năm trước, Trần Dịch Tấn muốn bái nhập làm môn đệ tu luyện đạo pháp của Lã Kiến Trung, nhưng bị từ chối vì không đủ tư chất. Anh ta không bỏ cuộc, mà đi theo Lãnh Hùng với mong muốn được gián tiếp đi trên con đường tu đạo.
“Đừng đá chết anh ta.” Lãnh Hùng nói với Trần Dịch Tấn, giọng điệu của anh ta thể hiện sự tin tưởng mạnh mẽ của mình đối với Trần Dịch Tấn. Anh ta nhìn Tào Thanh Vân và nói: "Đi với tôi đi. Chỗ này không phải là nơi để nói chuyện, tôi không muốn bị loại chó mèo này làm mất hứng trò chuyện.”
"Đã lâu rồi không thấy anh Trần Dịch Tấn ra tay rồi. Cú đá lốc xoáy của anh ấy tuyệt lắm, ngay cả một số võ sư Taekwondo Hàn Quốc cũng đều khen ngợi anh ấy".
“Thằng cha này sắp gặp tai ương rồi.”
Những người khác nhao nhao nói, nhìn Đường Tuấn như thể đang háo hức chờ đợi một trò hay mãn nhãn. . Truyện Xuyên Nhanh
"Anh Lãnh, không cần vội. Đối phó với tên oắt con này, em không cần dùng tới mười giây đâu!” Gương mặt tràn trề vẻ đắc ý, Trần Dịch Tấn giễu cợt nói.