“Thôi thì cứ đi bước nào tính bước đó vậy.”
Tào Thanh Vân thầm than nhẹ một tiếng trong lòng, sau đó không nghĩ gì nữa mà chuẩn bị xem Đường Tuấn tinh luyện ra Linh Ngọc Tủy như thế nào. Tào Thanh Vân có nghe nói qua về Linh Ngọc Tủy, đảo Phú Quốc tuy có không ít cao thủ thuật pháp, nhưng người có thể tinh luyện Linh Ngọc Tủy không vượt quá năm người.
Ngọc thạch theo sự khống chế của Đường Tuấn bay lên giữa không trung. Từng ngọn lửa màu tím bỗng dưng sinh ra rồi đốt cháy ngọc thạch.
“Hư Không Sinh Diễm.” Trong lòng Tào Thanh Vân chấn động, thầm nghĩ: “Năm đó khi Lã đại sư luyện khí, mình cùng ông nội cũng có dịp quan sát từ xa. Lã đại sư tuy rằng cũng có thể tạo ra Hư Không Sinh Diễm, nhưng cũng không thể thoải mái, nhẹ nhàng, tùy ý giống như ngài Đường bây giờ. Chỉ là đã qua lâu như vậy tu vi thuật pháp của Lã đại sư chắc chắn đã tiến xa hơn rồi, xưa đâu bằng nay.”
Ngọc thạch từng chút, từng chút một bị hòa tan, một dòng chất lỏng màu trắng ngà đặc sệt dần dần hiển hiện ra. Chất lỏng này chỉ bé bằng nắm tay của trẻ con, hơn nữa dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa, nó vẫn còn đang không ngừng cô đọng lại. Từng sợi khí màu trắng ngà quay xung quanh, tản mát ra ánh sáng dịu nhẹ.
“Thật sự là Linh Ngọc Tủy.”
Tào Thanh Vân đột nhiên hít sâu một hơi, thiếu chút nữa kêu ra tiếng. Nhưng cũng chỉ trong một hơi ngắn ngủi như vậy lại khiến toàn bộ mệt mỏi của cô như tan biến hết, cả người tràn ngập sức sống.
“Thì ra, mình thật sự đã nhìn nhầm rồi.”
Trong lòng Tào Thanh Vân vô cùng khiếp sợ, lại càng thêm tò mò đối với thân phận của Đường Tuấn, đồng thời cũng cảm thấy bản thân có chút may mắn, may mắn lúc ấy cô đã không tiếc bỏ ra ba tỷ rưỡi. Một giọt Linh Ngọc Tủy lớn như vậy giá trị chắc chắn cũng phải hơn bốn tỷ, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được, vì dù ra giá cao cũng không có người bán.
Đường Tuấn khẽ quát một tiếng, theo đó từng dòng khí màu trắng ngà nhẹ nhàng chui vào tai, mắt, mũi và miệng của ông cụ Tào. Sắc mặt ông cụ vốn suy yếu, tái nhợt giờ đã trở nên hồng hào lên, hô hấp mỏng manh cũng dần có lực trở lại, mí mắt giật giật giống như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
“Anh cả, em mới vừa nghe được một tin. Nói là Tào Thanh Vân ở cửa hàng ngọc thạch Triệu Tín mua một khối ngọc thạch vứt đi với giá ba tỷ rưỡi. Lúc ấy, Dương Thiên Thành của nhà họ Dương còn đề nghị mua lại khối ngọc này với giá bảy tỷ mà con bé không chịu bán. Lần này, chỉ sợ Dương Thiên Thành ghi hận với nhà họ Tào chúng ta rồi.” Tào Thanh Hải đang ngồi trên ghế ở phòng khách, sắc mặt tư lự khó xác định, cất tiếng nói với Tào Thanh Dương.
“Rầm!”
Tào Thanh Dương giận dữ đập tay lên bàn, biểu cảm lạnh lùng, nói: “Em ba thật là hồ đồ, quả nhiên là tóc dài kiến thức ngắn. Bỏ ra ba tỷ rưỡi mua một khối ngọc thạch vô dụng, đã thế còn vì vậy mà đắc tội với nhà họ Dương.”
Anh ta trầm ngâm một lát, rồi đứng lên: “Đi, chúng ta đi bảo em ba đem ngọc thạch giao ra đây, đưa cho Dương Thiên Thành, hơn nữa phải tự mình đến nhà họ Dương đi xin lỗi nhận sai. Hừ! Em ba trước kia làm việc cũng coi như lý trí, thế mà lần này lại hồ đồ như vậy. Anh thấy chắc chắn chuyện này có liên quan rất lớn với tên nhóc họ Đường kia. Nói không chừng tên Đường Tuấn này đã dùng tà thuật gì đó khống chế em ba cũng nên.”
“Như vậy cũng tốt. Anh ta tuy là đại sư thuật pháp, nhưng theo em thấy dựa vào năng lực của nhà họ Tào chúng ta, muốn mời vài vị đại sư thuật pháp xử lý anh ta cũng chẳng phải là việc gì khó khăn. Ông nội mà chết đi thì nhà họ Tào là do hai chúng nắm quyền. Đến lúc đó quyết định mà chúng ta đưa ra còn ai dám phản đối nữa.”
Trong mắt Tào Thanh Hải hiện lên sát ý, trước đó Đường Tuấn làm anh ta mất hết mặt mũi, đến giờ anh ta vẫn còn canh cánh trong lòng.
“Các người muốn xử lý ai vậy?” Đúng lúc này, một giọng nói trầm khàn có lực từ ngoài phòng khách vọng vào.