Hạng Thành cười điên cuồng.
Ngày hôm sau, trên núi Thị Vải hào quang chiếu rọi, tiếng luận đạo liên tiếp vang lên. Trên đường núi có rất nhiều võ đạo tông sư đang tỉ thí với nhau, nhưng chỉ đến một mức độ nhất định rồi thôi. Thỉnh thoảng có người tu vi cao thâm lên tiếng nhắc nhở.
Dường như giới võ đạo và giới thuật pháp tỏa ra một luồng sinh khí trước nay chưa từng có.
Vì sự kiện quan trọng này, Lã Kiến Trung đặc biệt bố trí một quảng trường tạm thời ở bên sườn núi Thị Vải đủ để chứa toàn bộ cao thủ đến từ khắp mọi nơi.
Khoảng mười giờ sáng, quảng trường đầy người. Không phải tất cả đều là người tu luyện, cũng có số ít người bình thường, phần lớn đều là các cậu ấm cô chiêu con nhà giàu có. Bọn họ đến đây với mục đích rất đơn giản, muốn xem Đường Tuấn, người đã đánh bại Lã Kiến Trung trông như thế nào, thuận tiện bắt nối quan hệ.
Đương nhiên, cũng có một số người không ưa Đường Tuấn.
"Mã Nhược Long và Tư Mã Ngọc Dương đã phạm sai lầm gì? Dựa vào đâu mà anh ta có thể ra tay tàn nhẫn như thế. Tư Mã Ngọc Dương còn có thể nói là nhỡ tay ngộ sát trong lúc thi đấu, còn Mã Nhược Long thì sao, anh ấy chỉ là một người bình thường không tu thuật pháp. Chỉ vì tranh cãi bằng miệng mà đã bị anh ta đánh cho trọng thương, đến bây giờ vẫn còn nằm trên giường.”
"Người như vậy cũng dám tự nhận mấy chữ đại sư thuật pháp hay sao? Tôi thấy đó chính là loại người hung ác tàn bạo thì có. Chúng ta tuyệt đối không cho phép anh ta giảng pháp trên núi Thị Vải, làm ô uế thánh địa này!”
"Chúng ta chỉ thừa nhận Lã đại sư, anh ta là cái thá gì. Anh ta phải rời khỏi đảo Phú Quốc.”
Mấy kẻ này len lỏi giữa đám người không ngừng nói những lời kích động quần chúng, trên quảng trường dần dần xuất hiện tình trạng hỗn loạn. Việc Đường Tuấn lên làm chủ núi Thị Vải và nhà họ Tào quật khởi chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người. Những người này ngại thân phận cho nên không tiện ra mặt, nhưng trên thế giới này cũng không thiếu người cam lòng làm công cụ bị kẻ khác sai khiến.
Mấy vị đại sư thuật pháp cùng với Từ Vũ đứng ở một góc trên quảng trường, có thể nhìn rõ mồn một tình huống hiện tại.
"Làm sao bây giờ?" Có người hỏi.
"Gì mà làm sao? Dù sao cũng không liên quan đến chúng ta, là bản thân tên họ Đường đó ra tay quá tàn nhẫn, để lại nhược điểm cho người ta thôi.”
"Hừ, những tên ngu xuẩn vô tri này. Năm đó Lã Kiến Trung vì đoạt được danh tiếng đại sư thuật pháp số một của đảo Phú Quốc mà không biết đã giết bao nhiêu người trong âm thầm. Chẳng qua mấy năm nay Lã Kiến Trung tu thân dưỡng tính khiến cho bọn họ quên mất mà thôi. Lần tranh đấu này chỉ có một mình Tư Mã Ngọc Dương chết là coi như nhẹ. Còn Mã Nhược Long, ha ha, dám khiêu khích một vị đại chân nhân, cho dù bị đánh chết cũng là do anh ta đáng chết. Năm đó, số cậu ấm đã bị Lã Kiến Trung đánh chết cũng không phải là ít, vậy mà đâu có ai dám nhắc lại chuyện cũ!”
"Quên đi, dù sao anh Đường kia cũng không có mối quan hệ sâu sắc với chúng ta, chúng ta cũng không cần phải ra tay. Sau khi bài giảng này kết thúc, chúng ta khuyên anh ta rời khỏi đảo Phú Quốc là được rồi.”
"Ông Trịnh đâu? Sao ông ta vẫn chưa đến.”