Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

“Tống Thiên Lăng” Hoa Khải Đức nghiến răng nghiến lợi nói.

Tống Thiên Lăng nhìn sang Hoa Khải Đức và Phi Nguyệt, sự khinh thường hiện rõ trong ánh mắt: “Phế vật chính là phế vật, dạy dỗ đồ đệ cũng chỉ là phế vật mà thôi.”

“Được, Tống Thiên Lăng, vậy thì để ta đến lãnh giáo Bá Đao của ngươi một chút xem sao.” Hoa Khải Đức ngạo nghễ nói.

“Ha ha.” Tống Thiên Lăng nở nụ cười dữ tợn nói: “Hừ, vậy thì để ta làm thịt ngươi trước đã rồi phế đi tên tiểu súc sinh này. Để các ngươi biết Nghịch Luân của ta không phải là thế lực mà các ngươi có thể khiêu khích.”

Uỳnh. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
3. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
4. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
=====================================

Ngay sau đó, hai thân ảnh lóe lên, liên tục va chạm với nhau. Hai người đều là cường giả Cực Cảnh, cũng không sử dụng binh khí. Hai tay Hoa Khải Đức đánh ra huyễn ảnh trùng trùng, mỗi một huyễn ảnh đều vô cùng chân thực, mang lại cho người ta cảm giác áp bách cực kỳ nặng nề. Giống như sóng to gió lớn, một tầng rồi lại một tầng khiến cho người khác hít thở không thông. Mà Tống Thiên Lăng lại lấy ngón tay nhập lại làm đao, đao khí cắt chém không gian thành vô số mảnh, các tia sáng liên tục lóe lên ở khắp mọi nơi.

“Ngũ nhạc chưởng pháp của sư phụ càng ngày càng lợi hại, Tống Thiên Lăng cũng chỉ có thể bị động chịu đòn.” Đôi mắt đẹp của Phi Nguyệt lấp lóe: “Nói không chừng hôm nay sư phụ có thể đánh bại Tống Thiên Lăng, rửa sạch nhục nhã trước đây.”

Đường Tuấn âm thầm lắc đầu, cũng không xem trọng ông cụ Hoa. Tình huống trước mắt nhìn như là Hoa Khải Đức áp đảo Tống Thiên Lăng, chưởng pháp của Hoa Khải Đức nhìn như đại khí hào hùng nhưng chân khí lại rời rạc, rõ ràng cũng không hề hoàn mỹ chút nào. Mà ngón tay Tống Thiên Lăng nhập lại làm đao, đao khí ngang dọc hoành hoành khắp nơi, mỗi một chiêu của Hoa Khải Đức đều bị tiêu trừ không còn chút nào. Hơn nữa, Tống Thiên Lăng vẫn chưa thật sự xuất đao.

“Hoa Khải Đức, ngươi quả nhiên là phế vật. Đã nhiều năm như vậy, một chút tiến bộ cũng không có.” Tống Thiên Lăng cười lạnh một tiếng: “Đao Chiến Thiên Hạ.”

Hai ngón tay của Tống Thiên Lăng hợp lại bổ xuống, một thanh chân khí tạo thành cự đao xuất hiện, tựa như có thể bổ ra một đao làm chấn động cả thiên địa.

“Không hay rồi. Tống Thiên Lăng ngươi thế mà lại có thể lĩnh ngộ ra Thiên Đao Chân Ý.” Sắc mặt Hoa Khải Đức chợt biến.

Hai tay ông ấy vung lên, chưởng ảnh tựa như sơn nhạc hùng hồn trầm trọng, lại bị Tống Thiên Lăng tiện tay bổ ra một đao.

Oành oành.

Đao khí nổ tung trên thân Hoa Khải Đức, đao khí bén nhọn trực tiếp cắt vỡ y phục cùng làn da của ông ấy, máu tươi chảy xuôi, nhìn ông ấy lúc này vô cùng chật vật.

“Sư phụ.”

Phi Nguyệt đỡ lấy Hoa Khải Đức.

Hoa Khải Đức lau đi máu tươi trên khóe miệng rồi nói: “Tống Thiên Lăng, không nghĩ tới ngươi lại lĩnh ngộ được Thiên Đao Chân Ý. Ta thua rồi.”

Tống Thiên Lăng gác tay mà đứng, khinh thường nhìn về phía Hoa Khải Đức nói: “Đúng thế, bây giờ ngươi đã biết mình nực cười như thế nào rồi chứ?”

Lúc này Độc Cô Phong Đăng cũng nói: “Hoa Khải Đức, ta biết ân oán giữa ngươi và lão Tống. Chỉ tiếc là bây giờ lão Tống đã lĩnh ngộ ra Thiên Đao Chân Ý, trừ khi tu vi của ngươi là Bán Bộ Nguyên Đan trở lên, bằng không ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.”

Ông ta khoát tay áo: “Ta đã biết chuyện ngươi là người bảo vệ của Hoàng Phủ gia, lập tức mang theo hai tiểu tử này đi ra ngoài đi, ở đây không còn việc của ngươi nữa.”

“Còn chưa cút?” Tống Thiên Lăng quát lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui