Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Tống Thiên Lăng cùng Độc Cô Phong Đăng đứng lên: “Lão Long, tốt nhất là ông nên suy nghĩ cho rõ ràng. Đây chính là cơ duyên thành tiên, công đạo cùng tôn nghiêm đáng là gì.”

Chờ hai người rời đi, Long Vương thở phì phò từng hơi, sắc mặt âm trầm bất định. Tống Thiên Lăng cùng Độc Cô Phong Đăng muốn đi ông ta ngăn không được, nổi giận trong bụng không biết phát tiết chỗ nào.

“Đường Tuấn, tên Tống Thiên Lăng cùng Độc Cô Phong Đăng chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu. Hai người bọn họ tâm tư âm trầm, sợ rằng sẽ tìm cơ hội trả thù anh.” Trên đường trở về, Hoàng Phủ Ngọc lạnh nhạt nói, trong giọng nói lại lộ ra một cỗ sát cơ lạnh lùng. Từ lâu cô đã chưởng khống tập đoàn Yên Hoà cùng nhà họ Hoàng Phủ, rất biết cách nhìn người. Trong lòng Tống Thiên Lăng và Độc Cô Phong Đăng nghĩ cái gì, cô cũng có thể đoán được tám chín phần mười.

“Ừ. Tôi biết.” Đường Tuấn nói.

“Theo tôi biết Tống Thiên Lăng tư chất vô cùng kém, làm sao có thể lĩnh ngộ ra Thiên Đao Chân Ý? Tôi thực sự nghĩ mãi mà không rõ.” Hoa Khải Đức nhíu mày, lẩm bẩm nói.

“Là Chứa Chan. Hắn thi triển Thiên Đao Chân Ý bên trong mang khí thế của võ học Chứa Chan.” Đường Tuấn nói: “Không nghĩ tới người thành lập Nghịch Luân thế mà lại cấu kết với người của Chứa Chan.”


Hắn cùng đã giao thủ với hai đệ tử của Chứa Chan, đối với võ đạo Chứa Chan cũng không lạ lẫm gì.

“Chứa Chan.” Hoa Khải Đức đột nhiên biến sắc.

Đường Tuấn lại không có ý định tiếp tục nói nữa. Sở dĩ anh không giết Tống Thiên Lăng cũng chính bởi vì nguyên nhân này. Anh muốn nhìn một chút sau lưng Tống Thiên Lăng là ai.

Đường Tuấn lật qua lật lại tư liệu liên quan tới Hàn Cung trong tay, rất nhanh đã xem xong.

Thực lực Hàn Cung xác thực cường đại, chỉ là rất ít hành tẩu thế gian mà bị người xem nhẹ.


Cung chủ đương nhiệm của Hàn Cung là Lâm Thi Tình, hai mươi năm trước cũng đã là võ giả Cực Cảnh. Sau đó bà ta vẫn luôn bế quan, không hề ra tay.

Trong số mấy vị phó cung chủ, lợi hại nhất chính là em gái Lâm Thanh Thiên của Lâm Thi Tình, người này tu vi cũng đã đạt đến Cực Cảnh, trên tư liệu ghi chép bà ta chỉ còn cách Bán Bộ Nguyên Đan một bước.

Trừ những thứ này ra, Hàn Cung còn có không ít nhân vật cấp trưởng lão, ít nhất cũng là tu vi Cảnh giới Thần Hải. Luận vũ lực đứng đầu, e rằng chỉ có Vu Môn mới có thể hơi thắng một bậc.

“Ngọc Nhu, em gái. Anh sẽ dẫn hai người trở về.” Đường Tuấn khép tài liệu lại, ánh mắt kiên định.

Hàn Cung ở vùng cực bắc Việt Nam. Ở đây quanh năm bị băng tuyết bao trùm, nhiệt độ cực thấp. Từng tòa băng tuyết kiến tạo cung điện cao vút ở giữa sơn phong, dương quang vẩy xuống, phản xạ ra tia sáng mê ly. Cung điện các nơi giăng đèn kết hoa, rõ ràng có người xử lý việc vui. Hàn Cung ẩn cư mấy ngàn năm, ở phương diện tập tục còn giống với thời cổ. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một đám con gái kết bạn đồng hành, những cô gái này đều có võ công hoặc đạo thuật trên người, từ trên cảnh giới mà nói, ít nhất cũng là Cảnh giới Chân Khí. Trên bầu trời có khi còn có bóng người bay qua, khí tức cường đại, đó là đệ tử hoặc trưởng lão Cảnh giới Thần Hải.

“Không nghĩ tới Tôn sư huynh thế mà lại vừa ý Thẩm Ngọc Nhu. Thực sự là ông trời bị mù mắt rồi, Tôn sư huynh thiên tài đẹp trai cỡ nào, hơn nữa còn là đại đệ tử của núi Chứa Chan, tương lai tiền đồ bất khả hạn lượng. Trong Hàn Cung, chỉ có đại sư tỷ mới xứng với hắn. Thẩm Ngọc Nhu có tài đức gì, làm sao xứng với Tôn sư huynh cơ chứ.”

“Đúng thế. Luận tu vi, tôi mạnh hơn Thẩm Ngọc Nhu, luận dung mạo, tôi cũng không kém. Dựa vào cái gì lại là cô ta chứ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận