Đây là một cô gái nhỏ mới hơn hai mươi tuổi, tu vi miễn cưỡng đạt được Thần Hải. Có thể nói chút tu vi ấy ở trước mặt một đoàn thuật pháp chân nhân và võ giả Cực Cảnh nhỏ bé không đáng kể, nhưng nét mặt của cô cũng rất kiên nghị.
“Một đệ tử Thần Hải nho nhỏ như cô cũng dám chất vấn tôi? Chán sống sao?”
Sắc mặt Tôn Như Ngọc lạnh lẽo. Hắn vung tay lên, cô bé kia lập tức bị đánh bay ra ngoài, máu tươi chảy không ngừng. Tôn Như Ngọc trực tiếp đánh cô trọng thương.
“Chị Thần.” Thẩm Ngọc Nhu kêu khóc nói.
Cô ấy vừa muốn đi qua xem thương thế “Chị Thần” như thế nào, lại bị một luồng sức mạnh cách không giữ chặt, không thể động đậy dù một tý. Tôn Như Ngọc cách không bắt lấy, thanh âm lạnh lùng nói: “Tôi cho cô động sao? Hôm nay sau khi cô gả cho tôi chính là người của tôi. Tôi muốn cô đi hướng đông, cô tuyệt đối không thể đi hướng tây. Mọi thứ của cô đều là của tôi, bao gồm cả tính mệnh của cô. Tôi muốn cô chết thì phải chết.”
“Anh cho rằng anh là Thượng Đế sao?” Nước mắt Thẩm Ngọc Nhu chảy ròng ròng, la lớn.
“Thượng Đế. Chờ sau khi tôi tu thành Nguyên Đan lại khác gì Thượng Đế đâu?”
Tôn Như Ngọc khinh miệt liếc mắt nhìn Thẩm Ngọc Nhu: “Tôi còn tưởng rằng Đường Tuấn sẽ đến cứu cô, không ngờ ngay cả đến hắn cũng không dám. Thực sự làm tôi thất vọng, thể chất tam đẳng chính là thể chết tam đẳng. Thôi vậy, chờ tôi bước vào Nguyên Đan lại đi thu thập hắn."
“Tôn Như Ngọc, anh sẽ gặp báo ứng!” Mộc Thanh Lam phun ra mấy chữ.
“Ha ha ha. Mộc Thanh Lam, không ngờ cô lại ngu xuẩn như vậy, còn tin loại chuyện báo ứng này? Chúng ta chính là con cháu của Luyện Khí Sĩ, chờ tôi trở thành Nguyên Đan sẽ không dính nhân quả, sợ báo ứng cái gì.” Tôn Như Ngọc cất tiếng cười to.
Tôn Như Ngọc giống như chúa tể của tất cả thần linh miệt thị mấy người. Mà nước mắt Thẩm Ngọc Nhu lặng lẽ chảy xuôi, khuôn mặt Mộc Thanh Lam trong trẻo nhưng lạnh lùng, cũng không nói một lời.
Tình cảnh như vậy bị không ít khách mời nhìn thấy, dù cho bọn họ là người tu luyện, lúc này cũng không nhịn được thầm cau mày. Tôn Như Ngọc thực sự quá bừa bãi rồi, miệt thị thiên địa, trong mắt chỉ có bản thân, chúng sinh đối với hắn như sâu kiến.
Độc Cô Phong Đăng trong khách mời, Tống Thiên Lăng thở dài trong lòng: “Khí phách Tôn Như Ngọc đã thành, cắn nuốt thiên địa, tung hoành dưới vòm trời. Chỉ sợ Đường Tuấn tới cũng là chịu chết, chúng ta tính sai triệt để rồi.”
Đúng lúc này, gió tuyết ở Hàn Cung cuồng bạo đến cực hạn. Cả thiên địa trắng lóa như tuyết, nhiệt độ cực thấp thậm chí có thể đông chết tất cả sinh linh.
Cùng lúc đó, sắc mặt của Thẩm Ngọc Nhu thay đổi rõ rệt, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ. Từng đợt sương lạnh phun trào khắp người cô ấy, sương lạnh màu xám trắng, không gian lại có khuynh hướng đông lạnh lại. Hàn khí trong cơ thể cô ấy khủng bố như vậy! Vài võ giả Cực Cảnh và thuật pháp chân nhân tới gần Thẩm Ngọc Nhu đều lùi lại vài bước, dường như sợ dính phải hàn khí.
"Không hổ là Huyền Hàn chi thể có thể đặt song song với Thần Dương chi thể, đã vậy còn đáng sợ đến kỳ dị. Hơi đến gần một chút cảm thấy chân khí toàn thân cũng muốn bị đông lại luôn!"
Tống Thiên Lăng cũng hơi cách xa hơn một chút.
"Ha ha ha, quả nhiên giống như tôi nghĩ." Nhìn bộ dạng thống khổ của Thẩm Ngọc Như, trái lại Tôn Như Ngọc lại cười lớn: "Hôm nay là ngày tôi bước chân vào Nguyên Đan."