Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

“Băng Phong Thiên Địa, khẩu khí không nhỏ, đáng tiếc bà quá yếu.” Một tay của Đường Tuấn trực tiếp xuyên qua sương mù, không bị ảnh hưởng chút nào.

Sau một khắc, Đường Tuấn liền giữ chặt lấy cổ họng của Lâm Thi Tình. Một hồi xúc cảm trơn nhẵn từ trên bàn tay truyền tới, phảng phất như nắm lấy một khối xà bông thơm có tính chất thượng hạng. Mặc dù Lâm Thi Tình niên kỷ không nhỏ, nhưng làn da vậy mà mềm mại giống y như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vậy.

Lâm Thi Tình còn muốn tái chiến, nhưng ngay sau đó một câu nói của Đường Tuấn đã khiến bà ta đứng hình tại chỗ: “Lại cử động một chút thử xem.”

Trong thanh âm mang theo sát khí lạnh như băng, Lâm Thi Tình không hoài nghi chút nào Đường Tuấn thật sự sẽ cắt đứt cổ họng của bà ta.

Toàn bộ đệ tử Hàn Cung sững sờ tại chỗ, cũng biểu lộ ra một vẻ mặt trợn mắt há mồm. Cung chủ của bọn họ cứ như vậy bại trận, bị một người đàn ông bóp cổ nắm giữ tính mệnh trong tay.

“Đường Tuấn, còn không buông tay! Cậu thật sự muốn không chết không thôi cùng Hàn Cung tôi sao?” Lâm Thanh Thiên ngơ ngác một chút, tiếp đó hô lên.

“Không chết không thôi, Hàn Cung các người còn chưa đủ tư cách.” Đường Tuấn âm thanh lạnh lùng nói.

“Chủ nhân nói không sai.”

Ô Đạo Nhân và chín vị cường giả Cực Cảnh đứng dậy, khí thế kinh khủng như sóng lớn bao phủ xung quanh, các đệ tử Hàn Cung cơ hồ không thể nào đứng được. Không chỉ có như thế, từ một chỗ trong Hàn Cung lại có hai thân ảnh bay tới, đối với Đường Tuấn cung kính nói: “Chủ nhân.”

“Hàn Không Tử, Công Thành Toại! Các ngươi!” Lâm Thanh Thiên nhìn hai người trước mắt, cơ hồ không dám tin tưởng.

Hàn Không Tử ánh mắt phức tạp. Vốn dĩ Đường Tuấn dùng sức mạnh làm cho ông ta thần phục, trong lòng của ông ta có chút không cam lòng. Nhưng bây giờ Đường Tuấn bày ra thực lực triệt để làm cho ông ta sợ hãi, không chỉ đánh bại Lâm Thi Tình, còn chiêu mộ đến chín vị Cực Cảnh, trong đó có mấy người thực lực còn cường đại hơn so với hắn.

“Rốt cuộc người này có xuất thân như thế nào? Sao lại khủng bố như vậy?” Không chỉ có Hàn Không Tử nghĩ như vậy, giữa sân không biết có bao nhiêu người cũng có ý nghĩ thế này.

“Hàn Cung tôi chịu thua.” Cuối cùng, Lâm Thi Tình mở miệng nói, trong thanh âm tràn đầy khổ tâm cùng không cam lòng.

Mặc dù câu nói này vừa nói ra, cung chủ như bà ta tất nhiên sẽ trở thành tội nhân của Hàn Cung, nhưng cũng không còn biện pháp nào. Bà ta nhìn ra, Đường Tuấn thật sự không ngại huyết tẩy Hàn Cung. Bà ta tuyệt không thể trơ mắt nhìn Hàn Cung gặp đại nạn.

“Hu hu hu.”

Giờ khắc này, không biết bao nhiêu đệ tử Hàn Cung rơi lệ. Đến cả Lâm Thanh Thiên cũng cúi thấp đầu, khuôn mặt tràn đầy bi thương.

“Tốt.” Trên mặt Đường Tuấn lộ ra ý cười.

“Lấy ra mười cây tuyết liên ngàn năm, tôi muốn xem xét tất cả các điển tịch của Hàn Cung, còn có Hàn Cung bảo vệ nhà họ Đường tôi một trăm năm. Hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho Hàn Cung.” Đường Tuấn từ tốn nói.

“Không có khả năng. Qua nhiều năm như thế, tổng cộng Hàn Cung cũng chỉ có năm cây tuyết liên ngàn năm. Điển tịch có thể để cậu đọc, nhưng chuyện bảo vệ nhà họ Đường tôi không thể đáp ứng, đây chẳng phải là giống như Hàn Cung tôi trở thành thuộc hạ của nhà họ Đường cậu!” Lâm Thi Tình lãnh đạm nói.

“Chuyện này không có thương lượng.” Ánh mắt Đường Tuấn run lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui