"Tôi về rồi đây. Buổi tối có rảnh không, hai ta cùng đi ăn một bữa đi, đến Thụy Khê Lâu - nhà hàng kiểu Đông Nam Á nhé." Giọng nói của Đường Tuấn lại truyền vào trong đầu cô ấy.
"Là anh thật rồi." Nhận được câu trả lời rõ ràng, cuối cùng Dương Lộc cũng không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ đầy vẻ ngạc nhiên và mừng rỡ.
Cô ấy ngớ ra một lúc mới vội vàng trả lời: "Có rảnh, đương nhiên phải rảnh chứ."
"Ừ. Thế tối gặp nhé."
"Gượm đã." Dương Lộc chợt lên tiếng gọi. Cô ấy cắn nhẹ môi mình, gò má ứng đỏ, lộ ra dáng vẻ ngại ngùng của con gái.
"Sao thế?"
"Hả? Không có gì. Tối gặp nhé." Dương Lộc đã quen với năng lực thần kỳ của Đường Tuấn, nên chỉ thất thần giây lát với sự giao lưu ý nghĩ này rồi lại khôi phục sự điềm tĩnh của một nữ tổng giám đốc trên thương trường.
Đợi một lúc, đến khi giọng của Đường Tuấn không vang lên trong đầu óc cô ấy nữa, khi ấy, Dương Lộc mới đưa tay chạm lên ngực. Ở nơi đó, tim cô ấy còn đang đập nhanh thình thịch thình thịch, chứng tỏ cô ấy cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
"Anh ấy vừa trở về tìm tôi." Cảm giác vui sướng không thể nói thành lời tuôn trào trong lòng cô ấy. Chí ít, trong lòng anh, cô ấy cũng chẳng phải có như không có nữa rồi.
"Ồ? Sau khi đất trời có sự biến đổi lớn, ngay cả những đô thị loại ba như thành phố Vinh cũng xuất hiện vô số người tu luyện." Tinh thần Đường Tuấn dần dần biến mất, đồng thời, anh phát hiện, những nơi hẻo lánh trong thành phố Vinh cất giấu rất nhiều người tu luyện, tuy rằng tu vi cũng không cao, nhưng chờ thêm vài ba năm nữa, bất kể Võ Đạo Giới Phái hay Thuật Pháp Giới Phái đều cũng vì thế mà mở ra một biến chuyển to lớn.
Đùng đoàng đoàng.
Bầu trời bỗng dưng có sấm nổ. Lúc này, trời xanh không một rặng mây đen, tiếng sấm sét vang lên có vẻ vô cùng kì lạ. Vô số người nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên trên trời, đều hết sức khó hiểu.
"Lôi kiếp của tôi sắp đến rồi."
Nội tâm Đường Tuấn chấn động. Tinh thần của anh vừa đi chơi chốc lát đã khiến đất trời cộng hưởng, muốn cho sấm sét đuổi giết anh. Trong Băng Tuyết Quốc Độ, khi anh cải tiến bài vè Thần Tàng, anh cũng có thể cảm nhận sự áp bức của đại đạo đất trời với mình.
"Giờ vẫn chưa đến lúc." Tinh thần Đường Tuấn nhanh chóng trầm tĩnh lại, bầu trời mới không tiếp tục nổ sấm.
"Lần này chỉ e không còn cách nào có thể áp chế lâu lắm." Đường Tuấn hiểu rất rõ tinh thần trong cơ thể Thuần Dương của anh không bị vấy bẩn, từ lâu đã đạt tới cực hạn của Thần Hải, ngay cả khi có ngọc trụ Phục Ma hỗ trợ đè ép lôi kiếp thì cũng không thể đè mãi mãi không có kì hạn được. Hơn nữa, việc áp chế cũng khiến cho lôi kiếp trong tương lai càng mãnh liệt.
"Cũng sắp đến lúc rồi. Chờ lần này hết bận, sẽ vượt qua lôi kiếp." Đường Tuấn thầm nghĩ trong lòng.
Mà vào lúc này, ngoài sân bay thành phố Vinh, Diệp Thanh Phương và Tề Hưng đang đi cùng hai người nữa. Trong hai người họ, có một người trung niên bụng to béo, tay đeo một cái đồng hồ vàng, hút xì gà, vừa trông đã biết là doanh nhân thành đạt. Người còn lại có vóc người trung bình, gương mặt sắc bén, thần sắc dữ tợn.
Khi bầu trời bùng nổ sấm chớp vì Đường Tuấn cho tinh thần đi du lịch, người đàn ông sắc bén nọ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn không trung vạn dặm với ánh nhìn hoảng sợ.
"Tử Phong, sao thế?" Doanh nhân trung niên hỏi.
"Ngài Tống, ngài không sao chứ?" Diệp Thanh Phương và Tề Hưng cũng hỏi han.