Doanh nhân trung niên chính là Tần Hiếu Minh bàn chuyện hợp tác với bọn họ lần này, còn ngài Tống đây tên đầy đủ là Tống Tử Phong, là sư huynh của Tần Hiếu Minh, võ công vô cùng cao siêu. Tuy giá trị con người của Tần Hiếu Minh đã sắp lên tới trăm triệu, nhưng lại rất kính nể Tống Tử Phong, thậm chí còn hơi có vẻ nói gì nghe nấy. Nghe đồn, vì Tống Tử Phong là đệ tử thân truyền của một đại lão Đông Nam Á nào đó, còn Tần Hiếu Minh chỉ là đệ tử được ghi tên dưới danh vị đại lão kia, địa vị của hai người kém nhau rất nhiều. Diệp Thanh Phương từng nhìn thấy Tống Tử Phong luyện võ. Khi đó, tuy còn đứng cách rất xa, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được một luồng khí thế đáng sợ, hệt như chỉ cần một suy nghĩ trong đầu đối phương đã có thể giết chết anh ta vậy.
"Không ngờ ngay cả thành phố Vinh cũng có cao thủ bậc này, có lẽ người này có thể độ kiếp bất cứ lúc nào." Tống Tử Phong khẽ nói.
"Độ kiếp ư? Sư huynh, anh sẽ không cảm ứng nhầm rồi chứ." Tần Hiếu Minh có vẻ không tin. Ở hải ngoại, tên tuổi Tống Tử Phong vang khắp chốn, sức mạnh của anh ta chỉ mạnh chứ không yếu hơn so với Tô Phi Hùng. Dù Tô Phi Hùng được coi là một cao thủ trẻ tuổi số một Đông Nam Á, nhưng danh hiệu ấy có được là do hầu hết mấy người thích ngồi lê đôi mách bầu, chỉ có chút tác dụng lừa dối mà thôi.
Đương nhiên, Tần Hiếu Minh biết mấy chữ có thể độ kiếp bất cứ lúc nào có ý nghĩa gì. Điều này chứng tỏ đã có một cường giả siêu cấp đạt tới cực hạn Thần Hải, sư phụ của anh ta cũng chỉ đạt tới cấp độ này mà thôi.
"Độ kiếp?" Diệp Thanh Phương nhướng mày, nói: "Chẳng lẽ còn giỏi hơn cả ngài Tống đây ư?"
Theo quan điểm của anh ta, Tống Tử Phong đã mạnh hơn so với trong tưởng tượng của anh ta rồi.
"Ha ha. Trước mặt cao thủ lôi kiếp, tôi đây chỉ e còn không đỡ được một cái hít thở của người ta ấy chứ. Chỉ có sư phụ tôi - Hàn Không Tử - mới có thể địch lại được thôi." Tống Tử Phong cười gượng, đáp: "Chỉ không ngờ ở một nơi nhỏ như thành phố Vinh lại có một con rồng lớn như thế đang ẩn mình. Tần Hiếu Minh, lần này cẩn thận một chút, đừng gây sự. Chọc giận vị cao thủ này rồi, anh cũng không cứu được em đâu."
Tề Hưng vẫn chưa nhận thức cụ thể rốt cuộc Tống Tử Phong mạnh đến mức nào, nhưng Diệp Thanh Phương nghe thấy lại giật nảy mình. Ngay cả Tống Tử Phong còn không đỡ được một cái hít thở, thế phải mạnh đến mức nào chứ. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh ta nghe thấy Tống Tử Phong nhắc tới tên Hàn Không Tử, điều này cũng chứng tỏ sức mạnh của Hàn Không Tử.
"Ngài Tống, nếu có cơ hội thật thì hãy giới thiệu tôi một chút nhé, giúp tôi gặp mặt cụ Hàn một lần với."
Nếu có thể nhận được sự chỉ dạy của Hàn Không Tử, chưa kể tu vi tăng nhanh, ít nhất anh ta cũng có thể cụ Hàn nhớ mặt. Tần Hiếu Minh mới chỉ là đệ tử được ghi dưới tên của Hàn Không Tử mà đã có của cải khổng lồ như thế, nếu anh ta cũng được Hàn Không Tử ưu ái, thế thì tương lai thành tựu vô hạn.
Tống Tử Phong nghe vậy, biểu cảm bỗng chốc lạnh đi đôi phần, thái độ cũng theo đó mà trở nên lạnh nhạt: "Chuyện này để sau hãy nói đi. Cậu cũng đừng bỏ gần tìm xa, nếu có thể xây dựng quan hệ với với cao thủ ẩn mình trong thành phố Vinh này thì cũng là lựa chọn khá tốt đấy."
Sao Tống Tử Phong có thể không biết ý nghĩ của Diệp Thanh Phương? Chỉ tiếc, trong mắt anh ta, Diệp Thanh Phương chỉ là người được chọn có thể hợp tác lợi dụng trong việc làm ăn, cũng không có tình bạn nồng nàn gì, sao có thể giới thiệu cho sư tôn Hàn Không Tử.
Tần Hiếu Minh cũng lạnh lùng nói: "Tổng giám đốc Diệp, cậu đừng mơ tưởng đến những chuyện không nên nghĩ đến nữa. Chúng ta hợp tác là hợp tác, cậu muốn gặp sư phụ tôi à, không có cửa đâu."
Diệp Thanh Phương ngẩn ra, đành phải cười miễn cưỡng, gật đầu. Nhưng sâu trong mắt anh ta lại ánh lên vẻ hờn giận, thầm nghĩ: "Hừ, có vẻ cáu kỉnh lắm đấy. Tuy nhiên, các ông cũng coi thường tôi quá rồi, mấy ngày nay, tôi đã sai người đi tìm xem đại cao thủ kia đang ở đâu trong thành phố Vinh rồi. Nếu có thể làm quen, thậm chí nhận người đó làm thấy, đến lúc đó tôi cũng chẳng thấp hèn gì hơn mấy ông đâu."
Theo Diệp Thanh Phương, đại cao thủ nọ có sức mạnh mạnh mẽ như thế, ít nhất tuổi cũng chẳng kém Hàn Không Tử là bao, làm thầy của anh ta cũng hết sức bình thường.