“Sư phụ vừa nói cái gì!”
Tống Tử Phong như thể bị dọa sợ, trên mặt là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi. Sư phụ Hàn Không Tử của anh ta là một người tu luyện Cực Cảnh có tiếng tăm lừng lẫy ở Đông Nam Á, một câu nói là có thể quyết định một người sống hay chết, thậm chí ảnh hưởng đến việc thay đổi chính quyền một nước. Nhưng bây giờ Hàn Không Tử lại nói đã nhận Đường Tuấn là chủ nhân, bất ngờ này quả thực không cách nào tưởng tượng được.
"Tôi không nghe lầm chứ." Tề Hưng há miệng, lẩm bẩm nói. Thân phận và thực lực của Tống Tử Phong đối với bọn họ mà nói đã là cấp bậc chỉ có thể ngước mắt nhìn lên, nhưng nếu dựa theo lời Hàn Không Tử nói thì sau này Tống Tử Phong cũng chỉ là một nô bộc của Đường Tuấn mà thôi. Như vậy tính ra, anh ta và Diệp Thanh Phương còn không bằng cả nô bộc của Đường Tuấn sao. Vậy chẳng khác nào những nỗ lực và toan tính của bọn họ lúc trước chính là một trò cười.
“Chủ nhân, Tần Hiếu Minh và Tống Tử Phong dám đắc tội cậu là chúng có lỗi, nhưng Tống Tử Phong không biết thì cũng xem như vô tội, hy vọng chủ nhân có thể tha cho nó một lần. Còn Tần Hiếu Minh, chỉ cần chủ nhân nói một câu thôi, tôi sẽ giết tên đó ngay lập tức.” Hàn Không Tử trừng mắt nhìn Tống Tử Phong một cái, sau đó cung kính nói với Đường Tuấn. Năng lực khủng khiếp của Đường Tuấn đã khắc sâu trong đầu ông ta khiến ông ta nào dám do dự không quyết. Tống Tử Phong là đệ tử đắc ý nhất của ông ta thì còn đứng ra nói được một hai câu xin tha, nhưng Tần Hiếu Minh chỉ là một đệ tử ký danh không quan trọng, chết thì chết.
"Này này."
Tần Hiếu Minh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, lần này anh thật sự đụng phải kẻ khó chơi rồi.
Bụp.
Tần Hiếu Minh vội quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Anh Đường, là tôi có mắt không tròng. Xin anh tha mạng cho tôi một lần, tôi không dám nữa, tôi có thể đưa cả tập đoàn Thiên Thịnh cho anh.”
Đường Tuấn nhìn Tần Hiếu Minh và Diệp Thanh Phương một cái, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: "Nghe nói anh muốn hợp tác với Tập đoàn Nam Nhật?”
"Không có chuyện đó. Anh Đường, tôi tuyệt đối không có ý tưởng hợp tác với Tập đoàn Nam Nhật, lần này tôi trở về cũng sẽ cảnh cáo những người trong ngành, bảo bọn họ dừng hợp tác với Tập đoàn Nam Nhật.” Tần Hiếu Minh cũng không phải kẻ ngốc, lập tức nghe ra ý không vui từ lời nói của Đường Tuấn.
“Giám đốc Tần, anh!” Diệp Thanh Phương và Tề Hưng liếc nhau, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ. Tần Hiếu Minh đúng là kẻ hèn nhát. . ngôn tình tổng tài
"Hừ. Tôi cảnh cáo anh đó Diệp Thanh Phương, anh và Tập đoàn Nam Nhật đã bị đưa vào danh sách đen của tập đoàn Hiếu Minh. Sau khi tôi trở về Đông Nam Á, cũng sẽ để Liên minh Thương mại Đông Nam Á đưa các anh vào danh sách đen luôn. Dám đối nghịch với anh Đường ư, không tự ngẫm lại xem bản thân có xứng hay không.” Tần Hiếu Minh châm chọc.
"Được. Nếu ông đã xin tha cho bọn họ, vậy tạm thời tha cho bọn họ đi. Tần Hiếu Minh, vừa rồi Ngọc Nhu chặt đứt nửa cánh tay của anh, anh có phục không?” Đường Tuấn hỏi.
Tần Hiếu Minh lập tức đáp lại: "Là tôi gieo gió gặt bão, đừng nói nửa cánh tay, cho dù là một cánh tay cũng là xử đúng với tội. Cô Thẩm võ công siêu phàm, tôi tâm phục khẩu phục.”
"Tử Phong, còn không mau cảm ơn cậu Đường." Hàn Không Tử nói với Tống Tử Phong.
Hai mắt Tống Tử Phong vẫn dại ra, sững sờ, như thể còn chưa lấy lại tinh thần từ khiếp sợ vừa rồi, chỉ theo bản năng nhỏ giọng nói: "Cám ơn anh Đường.”