Đường Tuấn khẽ gật đầu. Lúc này anh mới nhìn về phía Diệp Thanh Phương rồi chậm rãi nói: "Diệp Thanh Phương, đây là cơ hội cuối cùng mà tôi cho anh, tự xem mà làm đi. Nếu có một lần nữa thì anh tự biết hậu quả rồi đó.”
Nói xong, Đường Tuấn liền dẫn theo Thẩm Ngọc Nhu và Dương Lộc đi ra khỏi phòng trước, sau đó là Hàn Không Tử và Công Thành Toại.
"Anh hãy trả lại hợp đồng của những cô gái như Diệp Thanh Phương cho bọn họ ngay đi, nếu không đừng trách tôi nặng tay với anh." Tần Hiếu Minh hùng hổ. Tuy Đường Tuấn không đề cập đến chuyện này, nhưng Tần Hiếu Minh tự biết đường xử lí thỏa đáng thay anh.
"Mẹ kiếp. Đám cỏ dại mấy người mà cũng dám đắc tội với anh Đường, đúng là không biết tự lượng sức mình.” Nói xong câu đó, Tần Hiếu Minh và Tống Tử Phong cũng đi ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại Diệp Thanh Phương và Tề Hưng, cùng với những cô gái bị Diệp Thanh Phương lừa gạt tới. Sau một hồi im lặng, Tề Hưng hỏi: “Thanh Phương, vậy bây giờ chúng ta…?”
Lúc anh ta cất lời, giọng nói run rẩy đã để lộ nội tâm không bình tĩnh. Nếu Tần Hiếu Minh thật sự trở về rồi báo cáo cho Liên minh thương nhân Đông Nam Á thì có thể nói nhà học Tề và Tập đoàn Nam Nhật sau này không cần nghĩ đến việc làm ăn ở Đông Nam Á nữa. Nói cho cùng, bất kể là đối với sự phát triển lâu dài hay tăng trưởng tài chính ngắn hạn đều sẽ mang đến ảnh hưởng cực kém, Tập đoàn Nam Nhật thậm chí còn gặp phải đối mặt với nguy cơ phá sản. Bởi vì một khi những tin tức này truyền ra ngoài, tín dụng của Tập đoàn Nam Nhật sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, chỉ sợ không có mấy công ty dám hợp tác với bọn họ nữa.
Sắc mặt Diệp Thanh Phương tái mét, nói: "Trả. Trả lại hợp đồng cho họ. Tôi có thể làm lại một lần nữa, chắc chắn có thể lại một lần nữa. Đường Tuấn, tôi sẽ không bị anh đánh gục.”
Tề Hưng nghe vậy chỉ âm thầm lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thanh Phương mang theo thương hại và đồng tình. Lúc trước Diệp Thanh Phương có thể vực lại sản nghiệp, đưa Tập đoàn Nam Nhật lên tầm cao hiện tại là do Đường Tuấn chưa có ý định đối phó với Tập đoàn Nam Nhật. Nhưng tình hình bây giờ đã khác, dù bản thân Đường Tuấn không chủ động đứng ra đối phó Tập đoàn Nam Nhật, nhưng tập đoàn Hiếu Minh sẽ không làm như vậy sao? Có thể nói Tập đoàn Nam Nhật đã xong, có lẽ Diệp Thanh Phương cũng biết, chỉ là không dám thừa nhận mà thôi.
"Ai có thể ngờ được Diệp Thanh Phương và Tập đoàn Nam Nhật sẽ sụp đổ như vậy cơ chứ? Đúng là nhà dột còn gặp mưa rào.” Tề Hưng thầm thở dài một tiếng.
Mà lúc này, trong phòng riêng của đám người Đường Tuấn, Dương Lộc đang lôi kéo Đường Tuấn không ngừng kể lại tình hình của Tập đoàn Thiên Thanh trong khoảng thời gian này. Khi Thẩm Dũng nhắc tới Tái Tây Thi của Tập đoàn Nam Nhật, mặt Dương Lộc lập tức lạnh xuống.
"Loại sản phẩm vớ vẩn như Tái Tây Thi mà anh cũng dám đưa ra. Mấy đơn hàng làm ăn mà anh cướp được từ trong tay Tập đoàn Thiên Thanh lúc trước là tôi cố ý tung ra lừa anh, chỉ cần anh dám đưa Tái Tây Thi ra thị trường, Tập đoàn Thiên Thanh sẽ lập tức lập tức tung ra sản phẩm mới.” Dương Lộc nhìn lướt qua Đường Tuấn rồi nói: "Hiệp hội y học cổ truyền đã nghiên cứu ra vài loại sản phẩm từ phương thuốc anh cho, mỗi một loại đều có thể nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, lại có Tập đoàn Yên Hòa và nhà họ Dung hỗ trợ về mặt kinh tế, chúng ta cứ thi hành chính sách chiến đấu lâu dài, Tập đoàn Nam Nhật cũng đánh không lại phe mình.”
Trong giọng nói của Dương Lộc mang theo sự nghiêm nghị, thong dong và bình tĩnh, có một loại khí thế của bậc nữ vương trên đấu trường kinh doanh.
Đường Tuấn âm thầm gật đầu, Dương Lộc quả là kỳ tài kinh doanh. Lần này dù anh không trở về thì trên phương diện làm ăn, Tập đoàn Thiên Thanh cũng sẽ hoàn toàn bại trận trước Tập đoàn Nam Nhật.
Hai người tán gẫu xong, Hàn Không Tử lúc này mới nói: "Chủ nhân, vừa rồi tên học trò ngu ngốc kia có nói với tôi một số chuyện, tôi nghĩ cần phải nói với cậu.”
"Chuyện gì?" Đường Tuấn hỏi.