Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Hàn Không Tử vừa nghĩ như vậy, sắc mặt ông ta lập tức trầm xuống. Ông ta cảm ứng được, một góc khác dưới chân núi Dũng Quyết đang có một người đàn ông trung niên và một ông lão muốn leo lên núi. Pháp trận này cần bốn vị võ giả Cực Cảnh mới có thể viên mãn, giờ phút này thiếu một người sẽ có sơ hở rất lớn.

"Chú Lý." Một góc khác dưới chân núi Dũng Quyết, Thẩm Ngọc Nhu thân thiết gọi tên người vừa tới.

Người đó chính là Lý Quang Huy, cha của Lý Ngọc Mai. Mà người đi cùng ông ta, ông lão mặc áo ngũ thân chính là Bạch Thanh Hỏa. Hiện tại Bạch Thanh Hỏa cũng đã đột phá cảnh giới Chân Khí, tu vi võ đạo đã đạt tới cảnh giới Chân Khí hậu kỳ.

Thẩm Dũng và Lý Quang Huy có mối quan hệ khá tốt, Thẩm Ngọc Nhu đương nhiên sẽ nhận ra ông ta.

"Ngọc Nhu, cháu đã về đó à? Nghe ông nội cháu nói cháu đi du lịch thế giới, không ngờ một lần đi lại gần hai năm mới về.” Lý Quang Huy gật đầu với Thẩm Ngọc Nhu.

Ông Bạch đứng bên cạnh cũng nhướng mày, ánh mắt hồ nghi nhìn Thẩm Ngọc Nhu, trong lòng nâng lên cảnh giác. Ông ta lại cảm giác được khí tức nguy hiểm từ trên người Thẩm Ngọc Nhu.

"Nhưng ông cũng đâu cảm ứng được sự dao động của chân khí trên người cô ta đâu?" Bạch Thanh Hỏa nhíu mày. Ông ta không thể tưởng tượng được Thẩm Ngọc Nhu lại tu luyện công pháp Luyện Khí Sĩ đỉnh cấp, nếu ông ta nhận ra được mới là chuyện lạ.

"Về được là tốt, có thời gian hãy ở bên ông nội cháu nhiều hơn. Đừng giống con nhóc con nhà chú, hừ, trong nhà có công ty mà hết lần này tới lần khác muốn giúp Đường Tuấn quản lý Hiệp hội y học cổ truyền gì đó, cả năm không thấy mặt ở nhà vài ngày. Đường Tuấn còn thản nhiên phủi hết mọi việc cho nó làm, làm chú tức muốn chết.” Giọng nói Lý Quang Huy tràn đầy trách cứ.

"Thôi, không nói về con nhóc kia nữa, con gái lớn như bát nước đổ đi, chú cũng không có cách nào. Hôm nay vừa vặn rảnh rỗi nên đến núi Dũng Quyết đi dạo cho khuây khỏa.” Lý Quang Huy thở dài, định bước lên núi.

"Chú Lý." Thẩm Ngọc Nhu chạy vượt lên chặn Lý Quang Huy.

"Sao?" Bạch Thanh Hỏa lập tức bảo vệ Lý Quang Huy, nhíu mày trầm giọng nói: "Cô muốn làm gì?”

"Chú Lý, hôm nay chú không thể leo núi. Anh Đường ở đây.” Thẩm Ngọc Nhu nói được một nửa, bỗng nhiên im bặt.

"Tên nhóc Đường Tuấn kia đã trở về rồi? Được lắm. Để con gái tôi quản lý Hiệp hội Y học Cổ truyền Trung Quốc thay mình còn cậu ta thì lên núi Dũng Quyết nghỉ mát. Hừ, chú phải đi tìm nó nói chuyện phải trái mới được.” Lý Quang Huy nghe vậy càng giận.

"Chú Lý, không phải như vậy." Ánh mắt Thẩm Ngọc Nhu lóe lên.

Trong lòng cô thầm nghĩ: "Nếu không thì cứ đánh ngất chú Lý với ông cụ này đi. Anh Đường phải độ kiếp, không thể xảy ra chuyện. Mình ra tay nhẹ một chút, hẳn là không đánh chết bọn họ đâu.”

Tuy Bạch Thanh Hỏa đã đạt tới cảnh giới Chân Khí hậu kỳ nhưng Thẩm Ngọc Nhu cũng không tỏ ra sợ hãi. Cô hiện tại đã là Vô Cực chi thể, lại tu luyện công pháp Luyện Khí Sĩ Cửu U Hàn Kinh đứng đầu, đừng nói một mình Bạch Thanh Hỏa, cho dù một trăm Bạch Thanh Hỏa cũng không phải là đối thủ của cô. Đường Tuấn bảo cô canh giữ ở chỗ này, cũng là vì muốn để cô rèn luyện.

Đang lúc Thẩm Ngọc Nhu chuẩn bị ra tay thì cô đột nhiên biến sắc, lùi lại nhường đường.

"Anh Đường đang ở trên đỉnh núi chờ hai người ạ." Thẩm Ngọc Nhu nói.

Vừa rồi Đường Tuấn đã truyền âm cho cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận