Biểu cảm trên khuôn mặt Long Vương cứng đờ.
Ầm ầm.
Trong lúc ba người đang nói chuyện thì sấm sét trên bầu trời vẫn tiếp tục rơi xuống.
Con ngươi của Đường Tuấn càng lúc càng sáng ngời, chân khí huyết khí trong cơ thể cuồn cuộn chảy xuôi như dòng Cửu Long không dứt, anh đề thấp giọng nói: "Cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Tia sét thứ tư đánh lên người anh, thân hình của anh khẽ run lên một chút, nhưng cũng chỉ đến vậy thôi. Sấm sét vô cùng đáng sợ ở trong mắt mọi người thì trong mắt anh lại không khác gì không khí.
Tia thứ năm.
Tia thứ sáu.
Tia thứ bảy.
Tia thứ tám.
Đến tận khi tia sét thứ tám đánh xuống, Đường Tuấn vẫn duy trì tư thế ban đầu.
"Sao lại như vậy?" Đám người Long Vương trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả ba người bọn họ cũng không nắm chắc sẽ đỡ được tia sét thứ tám đầy uy lực vừa rồi, nhưng Đường Tuấn vẫn không hề run rẩy. Nếu không phải bản thân được tận mắt chứng kiến, e rằng bọn họ sẽ nghĩ đây là lôi kiếp giả.
"Còn có tia sét thứ chín nữa. Uy lực của tia sét thứ chín mạnh hơn cả uy lực của tám tia sét trước đó cộng lại, tôi không tin cậu ta có thể nhận lấy nó mà không có một vết thương nào.” Trương Tín Triết trầm giọng nói.
Long Vương cùng Phương Thì Tích gật gật đầu, nhìn chằm chằm mây đen lại bắt đầu cuộn trào trên bầu trời.
Một tiếng sấm rền rĩ báo hiệu, tia sét thứ chín từ trên cao rơi xuống. Tia sét này có màu trắng bạc xen lẫn một chút đỏ tươi, thoạt nhìn rất quỷ quái.
Trong giây phút khi tia sét ấy đánh vào người Đường Tuấn, tiếng dòng điện xẹt xẹt vang lên đầy ghê rợn. Gân xanh trên mặt Đường Tuấn nổi lên trông rất dữ tợn, đồng thời có một mùi khét bốc lên từ trên cơ thể anh bắt đầu tản ra xung quanh.
Uy lực của tia sét thứ chín thật sự quá khủng bố, cho dù thân thể Đường Tuấn đã đạt tới cảnh giới Vô Cấu vẫn cảm thấy không thể chịu nổi lực lượng khủng khiếp này.
"Ổn rồi. Bản thân cậu ta cũng không thể chịu được uy lực của tia sét thứ chín kia.”
Ba người Long Vương, Phương Tích cùng Trương Tín Triết thấy thế, sắc mặt tất cả đều hiện rõ vẻ vui mừng.
Mà lúc này, trong thức hải của Đường Tuấn lại xảy ra một cảnh tượng khác. Chín mươi chín chữ cổ ẩn giấu ở sâu trong thức hải hiện ra, tản ra một cỗ khí tức huyền diệu. Cỗ khí tức này vòng quanh người Đường Tuấn, như đã thể trở thành một cây cầu, kết nối thân thể và tinh thần của anh.
Dưới tình huống như vậy, chân khí toàn thân Đường Tuấn bỗng nhiên bắt đầu khởi động, có một quả cầu khí đang ngưng tụ trong Đan Điền Tử Phủ của anh, quả cầu khí này không ngừng xoay tròn, tựa như đan lại tựa như châu.
Còn ở bên ngoài, mây sét đen sì đã tản đi, toàn thân Đường Tuấn cháy đen, đó là dấu vết sau khi bị sét đánh. Hơi thở của anh mỏng đến nỗi gần như không thấy.
"Cậu ta chết chưa?"
Long Vương đè thấp giọng hỏi.
"Chắc là chết rồi? Dù sao đó cũng là tia sét thứ chín cơ mà, đã mấy ngàn năm không có người vượt qua rồi.” Giọng điệu của Trương Tín Triết có vẻ vô cùng thoải mái.
Nhưng ông ta vừa dứt lời thì hơi thở của Đường Tuấn bỗng trở nên mạnh mẽ hơn.