Hiện tại không chỉ có mỗi ông ta, hễ là người của gia tộc Billy đã biết chuyện này, đều mang hy vọng gửi gắm đến Thomson.
Bác sĩ Thomson đứng lên, khuôn mặt già nua không thể nhìn ra được biểu cảm gì, một lát sau mới thở dài, nói: "Tôi làm thầy thuốc cả đời, thăm khám cho vô số bệnh nhân, nhưng thật sự không biết được bệnh của tộc trưởng đang mắc phải là gì. Bệnh của ông ta, tôi đành bất lực."
"Ngay cả nguyên nhân phát bệnh là gì cũng không biết được sao?" Người đàn ông trung niên cắn răng nói.
Thomson lắc lắc đầu: "Cơ thể của tộc trưởng Nok có khả năng đã xảy ra vấn đề toàn bộ, cũng không phải chỉ có mỗi một nguyên nhân. Vì vậy tôi cũng không dám kết luận."
Ngay cả bệnh gì cũng không biết được, vậy thì việc chữa trị còn nhắc đến làm gì nữa. Điều này mới là vấn đề làm người ta tuyệt vọng nhất.
"Chẳng lẽ gia tộc Billy chúng ta thật sự phải sụp đổ rồi sao?" Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ tuyệt vọng. Gia tộc Billy tuy rằng nhiều của cải và địa vị cao, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều đối thủ đáng gờm, nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, hậu quả cũng không khó đoán.
Ngài Thomson hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Quản gia Rosen, có lẽ còn một biện pháp nữa."
Người đàn ông trung niên, cũng chính là quản gia Rosen chớp chớp mi mắt: "Chẳng lẽ ngài Thomson còn có phương pháp chữa trị đặc biệt nào sao? Chỉ cần có thể chữa khỏi cho tộc trưởng, ngài sẽ là vị khách tôn quý nhất của gia tộc Billy."
Thomson lắc đầu: "Tôi không có cách nào khác. Nhưng có lẽ có người sẽ có cách đấy."
"Tôi nghe người ta nói trong giới y học cổ truyền của Việt Nam giai đoạn trước đây xuất hiện một nhân vật thiên tài tên là Đường Tuấn, hễ là bệnh được cậu ta thăm khám đều có thể chữa khỏi. Thậm chí có người nói cậu ta từng thành công chữa trị được bệnh ung thư."
"Đường Tuấn? Y học cổ truyền?" Quản gia sâm nhíu nhíu mày, sau đó hỏi: "Ngài Thomson đã từng gặp mặt chưa? Người này bao nhiêu tuổi? Làm nghề y mấy năm?"
Thomson nói: "Tôi cũng chưa từng tận mắt chứng kiến. Về tuổi tác của người này, hình như chưa vượt quá ba mươi. Còn về tuổi đời làm nghề, trước kia chưa từng nghe đến tên của cậu ta, hai năm nay mới xuất hiện. Tôi cũng mới mấy ngày trước nghe người ta nhắc đến."
"Hồ đồ! Chưa đến ba mươi, cho dù có là thiên tài thì y thuật cũng có thể tài giỏi đến đâu cơ chứ?" Trong phòng còn có những người khác là nhân viên cấp cao của gia tộc Billy, lúc này vẻ mặt cũng oán giận: "Không cần nghĩ nhiều, người này chắc chắn nổi lên nhờ sự thổi phồng, ngay cả bệnh ung thư mà cũng dám nói có thể chữa được."
Thomson nghe vậy, cũng hiểu được là đề nghị của chính mình có chút không thoả đáng. Nếu như ung thư có thể chữa dễ dàng như vậy, thì chẳng ai gọi nó là bệnh nan y.
"Là do tôi kích động." Thomson giải thích với Rosen.
"Đừng lo. Hiện tại có rất nhiều người hư danh ngoài kia. Ngài Thomson chỉ nghe người ta nói qua, khó tránh khỏi việc bị lừa gạt." Rosen xua xua tay, vẻ mặt lại càng thêm thê lương.
Đúng lúc này, sắc mặt của Rosen bỗng nhiên biến đổi.
"Adam đã trở về."
Ông ta vừa mới nhận được tin tức, Adam đã có mặt tại sảnh lớn rồi.