“Anh ta cũng là người của gia tộc Billy à?” Đường Tuấn khẽ nhíu mày, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Billy Nok lắc đầu: “Không phải. Nhưng anh ta giữ trong tay thẻ bài của người đứng đầu đời thứ nhất của gia tộc Billy, có thể làm cho nhà Billy làm một chuyện giúp anh ta. Mà yêu cầu của anh ta chính là tiến vào thánh địa tiến hành lễ rửa tội. Ai mà ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy.”
“Ngài Đường, cậu đã cứu mạng tôi, đây cũng xem như đã cứu toàn bộ nhà Billy. Cậu có yêu cầu gì hay không?” Billy Nok hỏi.
“Tôi muốn đi vào thánh địa của gia tộc ông.” Đường Tuấn nói.
“Chuyện này.” Nok trầm ngâm một lát, sau đó cắn răng nói: “Được. Nghe nói chỗ sâu nhất thánh địa của gia tộc Billy chúng tôi đang trấn giữ một cái Thủy Thanh Lam, chỉ có trụ Phục Ma trong truyền thuyết Việt Nam mới có thể trấn áp được. Mà cậu là người đang nắm giữ trụ Phục Ma, tôi tin tưởng năng lực của cậu.”
Thánh địa xảy ra chuyện, Billy Nok đã suy đoán rất có thể là Thủy Thanh Lam đã muốn phá hủy phong ấn ra ngoài. Gia tộc Billy được hình thành với mục đích là bảo vệ chỗ trấn giữ, phòng ngừa Thủy Thanh Lam trốn thoát ra. Một khi Thủy Thanh Lam chạy ra, gia tộc Billy sẽ không có may mắn được sống sót.
Sắc mặt Đường Tuấn nghiêm trọng gật đầu.
Lúc này, ở một địa điểm khác. Bốn phía vô cùng u ám, một luồng hơi thở đầy sự tĩnh mịch tràn ngập trong toàn bộ không gian. Ánh sáng của ngọn lửa nơi xa xa lập lòe, hơi gió thổi đến mang theo hơi nóng.
“Năm đó, một trăm vị tiên nhân của Việt Nam đã cùng với rất nhiều người dị năng của phương tay hợp sức để phong ấn Thủy Thanh Lam, một trăm vị tiên của Việt Nam toàn bộ chết hết, những người dị năng của phương Tây cũng thiệt hại nghiêm trọng, cuối cùng giao cho gia tộc Billy với tòa án thứ bảy bảo vệ chỗ trấn giữ ma.”
Trong không gian u ám, có một nhóm người đang di chuyển. Người dẫn đầu là kỵ sĩ đệ nhất của thẩm phán thứ bảy.
Lạc Quách Thiên, Phong Hà Chiêu và một số kỵ sĩ của thẩm phán thứ bảy theo sát sau đó, Lạc Quách Thiên biết vị kỵ sĩ đệ nhất này đã đạt đến nguyên đan nhị phẩm, so với tứ phẩm như ông ấy không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, làm sao dám nói thêm cái gì.
“Đáng tiếc, Thủy Thanh Lam cũng phải để lại sau. Đã qua hai ngàn năm, phong ấn buông lỏng, Thủy Thanh Lam rất có thể trốn thoát ra.” Biểu cảm trên mặt Dato có chút khẩn trương.
Thủy Thanh Lam trong truyền thuyết nghe nói đã đạt đến trình độ dị năng cấp mười một, có thể so với một vị Nguyên Anh của giới tu hành Việt Nam. Vừa xuất hiện, chỉ sợ đã là vô địch trên đời.
“Phía trước chính là cửa đi vào thông nơi trấn giữ ma, nơi trấn giữ ma nằm phía dưới đất, giấu ở giữa dung nham núi lửa. Không có trụ Phục Ma, đi vào nguy hiểm trùng trùng, có thể nói là cửu tử nhất sinh.”
Trong tay Dato nắm kiếm của kỵ sĩ, ánh sáng sáng ngời lấp lóe, phản chiếu lên con đường phía trước.
“Thanh kiếm này tên là hoàng hôn của các vị thần, là thánh kiếm được truyền lại nhiều đời của thẩm phán thứ bảy. Năm đó thanh kiếm này là nhân chứng cho sự ngã xuống của trăm vị tiên Việt Nam và rất nhiều người dị năng của phương Tây, bởi vậy mới được đặt cái tên này. Tôi cũng phải nhờ vào nó, mới có thể tiến vào nơi này.” Dato giải thích.
Đúng lúc này, kiếm quang bỗng nhiên trở nên lóng lánh, xung quanh bị chiếu sáng lên. Chỉ thấy lối đi phía trước, những bộ xương cốt nằm ngang dọc tứ tung, đa số bộ phận của hài cốt đều đã phân hủy hết, nhưng vẫn còn sót lại một ít thi thể giữ lại hoàn chỉnh, thậm chí mấy một số bộ phận còn có ánh sáng lập loè trong suốt.
“A.” Trong số những người ở đây, chỉ số kỵ sĩ thứ tám là phụ nữ, thất thanh la lên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.