Cảnh giới Chân Khí có thể phóng ra chân khí, khi khí huyết lưu thông có thể phát ra âm thanh chân khí vang vọng, tựa như tiếng của làn sóng vỗ. Cách phân biệt này Giang Hùng đã thuộc nằm lòng từ lâu, nhưng trên người của hai tên trước mặt này đừng nói là tiếng vọng của chân khí, ngay cả khí tức cũng không hề có bất kỳ sự khác biệt nào so với người bình thường. Mà loại người này, có thể chính là những kẻ có tu vi thấp kém, hoặc có thể chính là những người có thực lực vượt xa sự tồn tại của anh ta.
Giang Hùng quan sát hai người trước mặt, xem ra cũng chỉ chừng ba mươi tuổi. Muốn thực lực vượt xa anh ta, ít nhất phải là cảnh giới Thần Hải trung kỳ trở lên. Mà hai người trước mặt nhìn thế nào cũng thấy không giống. Bởi vậy lần đầu tiên khi Giang Hùng nhìn thấy bọn họ thì đã kết luận, hai người này rất có thể chính là tới đây để trải nghiệm chuyện đời, đục nước béo cò thôi.
Một năm nay, mặc dù người tu hành dần dần trở nên nhiều hơn, nhưng mà người tu hành giống như người bình thường mà nói vẫn là một số nhỏ. Có vài người thích lôi kéo làm quen với người tu hành, sau đó trở về dễ nói khoác một chút.
"Ài. Lại là một kẻ đáng thương không biết tu hành chỉ có thể xem náo nhiệt." Giang Hùng thở dài một hơi: "Anh tên là gì? Chờ tôi tham gia đánh giá của Kiếm Môn xong, chỉ dạy cho anh một chút vậy. Nói không chừng sau này anh cũng có cơ hội bước vào cảnh giới Chân Khí."
Người thanh niên trước mặt Giang Hùng bình tĩnh nói: "Tôi tên Đường Tuấn. Đây là người hầu của tôi."
"Đường Tuấn? Hình như đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi." Giang Hùng nhíu nhíu mày, sau đó càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình: "Đi ra ngoài cũng mang theo người hầu. Xem ra lại là một công tử bột sống an nhàn sung sướng, loại người này không nếm khổ làm sao có thể hiểu được đạo lý tu hành."
"Dựa vào sự hầu hạ và bảo vệ của người hầu thì không trưởng thành được đâu, muốn đột phá cảnh giới Chân Khí, trước hết anh phải hiểu được độc lập." Giang Hùng khiển trách nói.
Đường Tuấn cười cười, nhưng không nói lời nào.
"Bỏ đi. Tôi nói nhiều lời với cái tên như anh để làm cái gì chứ." Giang Hùng dường như có chút mất mát: "Ngay cả bản thân có thể thông qua đánh giá hay không tôi cũng không biết, thế mà còn ở đây lãng phí thời gian với anh."
Nói xong, Giang Hùng quay đầu đi, không thèm để ý Đường Tuấn nữa.
Phía sau Giang Hùng, ánh mắt của Đường Tuấn lấp lóe: "Không ngờ rằng vừa trở lại Việt Nam đã đụng phải Kiếm Môn, lần trước trên biển Đông để Trương Kiếm Luân chạy trốn, không biết lần này có thể gặp được hay không."
Sau khi Đường Tuấn ra khỏi nơi trấn giữ ma, ven đường cũng nghe ngóng không ít tin tức. Bây giờ Trái Đất đã đi vào thời đại đại tu hành, ai ai cũng có cơ hội tu hành. Đường Tuấn có chút ý động, lại đụng phải Kiếm Môn đang tuyển chọn học trò, nên dứt khoát đứng ngoài quan sát một hồi.
Một lát sau, có một người ngự không mà đến.
"Là người tu hành cảnh giới Thần Hải của Kiếm Môn."
"Nhìn cường độ của khí tức, dường như đạt đến cảnh giới Thần Hải trung kỳ, đã lĩnh ngộ sự huyền bí của Thiên Địa Huyền Quan."
Ánh mắt của Giang Hùng lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Ngự không phi hành, cầm kiếm đi khắp thiên hạ, đây mới là phong thái của người tu hành chúng ta."
"Tôi tên Phùng Hưng, là quan chủ khảo của lần đánh giá này." Học trò của Kiếm Môn ngự không mà đến trầm giọng nói.
Anh ta đáp trên mặt đất, khí thế nở rộ ra, lập tức khiến đám người cảm thấy tâm tư càng thêm trĩu nặng.
"Thế mà lại là Phùng Hưng, học trò của Trương môn chủ của Kiếm Môn." Giang Hùng tự lẩm bẩm: "Nếu như mình cũng có thể trở thành học trò của môn chủ Kiếm Môn, đời này cũng không uổng rồi."