Sau khi Phùng Hưng rời khỏi đó, một đám người cảnh giới Chân Khí ngã trên mặt đất mới đứng dậy, hoảng sợ mà nhìn Đường Tuấn.
Đáng tiếc lúc này Đường Tuấn đã nhắm mắt lại, không thèm để ý tới bọn họ nữa.
"Giang Hùng, cuối cùng tên này là ai vậy? Anh có nhìn thấy không, vừa rồi anh ta chỉ nhìn Phùng Hưng sư huynh một cái, Phùng Hưng sư huynh đã rút lui rồi. Hơn nữa anh ta còn dùng một ngón tay gảy bay Phùng Hưng sư huynh, e là thực lực vượt qua Phùng Hưng sư huynh rất nhiều. Tại sao anh lại biết anh ta?" Mấy người lặng lẽ hỏi Giang Hùng.
Thực lực của Đường Tuấn khiến bọn họ e ngại, đồng thời cũng sùng bái.
Giang Hùng lắc đầu, nói: "Tôi cũng chỉ mới quen thôi. Nhưng mà hình như anh ta nói anh ta tên là Đường Tuấn."
Nói xong, đám người cau mày, suy nghĩ xem ở Việt Nam có người luyện võ cảnh giới Thần Hải nào tên là Đường Tuấn.
"Đường Tuấn? Hình như tôi từng nghe thấy người ta nhắc đến cái tên này rồi, dường như là cái người trong trận chiến ở Bắc Giang kia."
"Tôi cũng từng nghe nói, hình như là một người luyện võ Cực Cảnh vô cùng ghê gớm."
Những người này đều trưởng thành trong thời đại đại tu hành, cơ bản chưa từng nhìn thấy Đường Tuấn, chỉ từng nghe thấy tên thôi.
"Thì ra là anh ta." Cuối cùng Giang Hùng cũng nhớ ra rồi, anh ta chợt cau mày nói: "Nhưng mà anh ta chỉ là người tu hành Cực Cảnh Thần Hải, còn môn chủ Trương Kiếm Luân lại là cảnh giới Nguyên Đan, thực lực chênh lệch không chỉ gấp trăm lần. Anh ta lại dám nói ra những lời như phá hủy Kiếm Môn, chẳng lẽ có chỗ dựa gì sao?"
Tốc độ của Phùng Hưng rất nhanh, mấy phút sau đã đi tới chủ điện của Kiếm Môn. Thời đại đại tu hành đến, theo đó có rất nhiều thế gia tu hành và tông môn đều rời khỏi trạng thái ẩn cư, xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Kiếm Môn cũng giống như vậy, chủ điện của Kiếm Môn nguy nga hùng vĩ đứng sừng sững trên trên mặt đất, tựa như hoàng cung ở thời cổ đại. Xung quanh chủ điện, còn có vô số học trò tu luyện, khí tức tung hoành, kiếm khí huy hoàng.
Phùng Hưng là học trò của Trương Kiếm Luân, anh ta muốn đi vào chủ điện không ai dám ngăn cản. Một lát sau, Phùng Hưng đã nhìn của thầy của mình là Trương Kiếm Luân và một nam thanh niên đang uống trà.
Nhìn dáng vẻ của nam thanh niên khoảng chừng ba mươi tuổi, vô cùng đẹp trai, không nhìn ra khí tức. Nhưng có một cô gái giống như người hầu đang đứng phía sau của nam thanh niên. Khoé mắt của Phùng Hưng giật một cái, tu vi của cô gái này thế mà đã đạt tới Cực Cảnh!
Một vị Cực Cảnh làm người hầu, thực lực của nam thanh niên tạm thời không nói đến, nhưng chắc chắn thân phận rất không bình thường.
"Thưa thầy." Phùng Hưng cung kính hành lễ với Trương Kiếm Luân.
Trương Kiếm Luân khẽ nhíu mày, có chút không vui: "Không phải nói hôm nay không có chuyện quan trọng đừng tìm thầy sao?"
Phùng Hưng vội vàng nói: "Thưa thầy, học trò phụng lệnh chủ trì cuộc đánh giá hôm nay, xảy ra một chút chuyện nhỏ."
"Chuyện nhỏ? Có chuyện gì, ngay cả con cũng không giải quyết được." Trương Kiếm Luân nói.
Chuyện là như thế này. Phùng Hưng nhanh chóng kể những chuyện xảy ra ở cuộc đánh giá một lần.
"Một ngón tay gảy bay con. Người này ít nhất là tu vi Cực Cảnh." Trương Kiếm Luân gật đầu nói: "Quả thật con không phải là đối thủ. Nhưng mà sư huynh của con không phải ở đây sao? Tìm bọn họ giải quyết là được rồi."
"Thưa thầy, người đó chỉ định muốn tìm thầy, còn nói nếu như thầy không đến sẽ phá hủy Kiếm Môn." Phùng Hưng do dự một chút, giọng nói run rẩy vang lên.
"To gan."