Lã Kiến Trung càng nói càng vui mừng: “Thật không ngờ tôi lại có thể ở đây gặp được một kiếm sĩ cơ thể lĩnh hội được kiếm tâm, hơn nữa kiếm tâm của người này lại có vẻ tinh anh hơn là Liễu Mộc Thanh. Cuối cùng là vị bậc thầy kiếm sĩ nào đang luyện kiếm?”
Lã Kiến Trung vừa nói dứt lời xong, những người đang luyện kiếm trong sân cũng ngừng luyện tập. Quay người lại, đó là một thanh niên trạc tuổi đôi mươi.
“Còn trẻ như vậy? Hơn nữa linh khí của cậu ta dường như vẫn chưa là cảnh giới nguyên đan.” Lã Kiến Trung kinh ngạc nói.
Nhìn thấy dung mạo của người kia, và cảm nhận được linh khí có thể yếu hơn mình một chút, Lã Kiến Trung không còn giữ được bình tĩnh trong lòng được nữa.
Nhìn thấy người thanh niên đó bước tới, Lã Kiến Trung chỉnh trang lại y phục một chút, chào người thanh niên, nói: "Kiếm thuật của anh quá siêu phàm, tôi đến tận bây giờ chỉ nhìn thấy hai lần. Một lần là trên kiếm sĩ Hàn Quốc Liễu Mộc Thanh, một lần nữa là từ anh. Qua thời gian, kiếm thuật của anh sẽ vượt qua Liễu Mộc Thanh. Vậy là kiếm đạo Việt Nam của tôi vẫn còn hi vọng rồi.
“Cô Lý, vị cao thủ kiếm thuật này là do Công đoàn Y Học cổ truyền cô mời sao? Thật sự quá tuyệt vời rồi, không biết thầy của anh ấy là ai, có cơ hội tôi cũng muốn gặp một lần, Có thể dạy được một học trò như thế này, nhất định không phải là người thường. Lã Kiến Trung nói một cách rất nghiêm túc.
Lý Ngọc Mai cứng họng một lúc và không biết phải giải thích như thế nào.
May mắn thay, người thanh niên đó bước gần tới phía trước Đường Tuấn, cúi đầu chào: “Chào thầy”
Người thanh niên luyện kiếm này chính là Hàn Bảo Long.
“Con đã làm rất tốt!” Đường Tuấn trong ánh mắt hiện lên sự hài lòng. Anh không ngờ rằng mình chỉ dạy cho Hàn Bảo Long kĩ thuật, Hàn Bảo Long có thể tự mình lĩnh hội được kiếm tâm trong một thời gian ngắn như vậy.
“Ơ” Lã Kiến Trung sững sờ, không dám tin vào cảnh trước mắt, lẩm bẩm nói: “Ông Đường, vị kiếm sĩ này là học trò của ông sao?”
Đường Tuấn gật đầu.
Lã Kiến Trung há hốc mồm miệng đến mức không biết phải nói gì nữa. Lã Kiến Trung cảm thấy khuôn mặt già nua của mình nóng bừng lên khi nghĩ đến những lời khen ngợi vừa rồi mà ông dành cho Hàn Bảo Long.
“Liễu Mộc Thanh khi còn trẻ e rằng không bằng người thanh niên này”. Lã Kiến Trung nghĩ đến việc mình vừa nãy còn khuyên Đường Tuấn không nên để học trò của mình thi đấu với Liễu Mộc Thanh, trong lòng lại càng cảm thấy nực cười.
“Dù có lĩnh hội được kiếm tâm, nhưng cũng không được phép tự mãn!” Đường Tuấn nói với Hàn Bảo Long.
Hàn Bảo Long nên đi xuống. Có lẽ trước đây anh ta với Đường Tuấn là biết ơn rất nhiều, nhưng bây giờ sau khi hiểu được kiếm tâm, anh ta càng ngưỡng mộ biết ơn cao tựa núi. Lĩnh hội được kiếm tâm, anh ta chắc chắn có tài năng của riêng mình, nhưng mà kỹ thuật luyện tập cũng đóng một vai trò hết sức quan trọng.
“Khi nào thì Liễu Mộc Thanh đến Việt Nam?” Đường Tuấn hỏi.