Cùng lúc đó, tin tức tương tự cũng truyền đến núi Yên Tử.
Bên ngoài đại sảnh trên đỉnh núi Yên Tử, Trương Tĩnh Hòa mặc một thân áo choàng thiền sư rộng lớn, đối diện với những ngọn núi bị biển mây trùng trùng điệp điệp che lấp, gió núi mạnh mẽ khuấy động ống tay áo của anh ta, làm cho anh ta thoạt nhìn giống như tiên nhân tùy ý có thể thừa gió mà đi.
Phía sau anh ta là Triệu trưởng lão núi Yên Tử, chưởng quản tình báo.
"Chưởng giáo, còn có một chuyện, là về Hậu Thiên đạo thể Đường Tuấn." Triệu trưởng lão cúi người, vừa cung kính mang theo vài phần sợ hãi cùng đề phòng.
Mặc dù ông ta là võ giả cực cảnh lại là chưởng quản nguồn tình báo của núi Yên Tử, nhưng ở trước mặt vị chưởng giáo bọn họ không là gì. Bởi vì vị chưởng giáo này của bọn họ trước đó không lâu đã đột phá cảnh giới Nguyên Đan, thành công ngưng tụ Nguyên Đan.
Trương Tĩnh Hòa vừa mới bắt đầu tiếp nhận núi Yên Tử, không ít trưởng lão xem thường anh ta tuổi còn trẻ không hiểu chuyện liền bên ngoài cung phụng bên trong bất mãn. Nhưng sau đó những trưởng lão này hoặc là bị mất tích rất kì lạ, hoặc là tự động từ chức vị trí trưởng lão. Nếu nói trong chuyện này không dính dáng đến vị giáo chủ mới, Triệu trưởng lão đánh chết cũng không tin.
"Nói đi." Hẫng lại một lát, Trương Tĩnh Hòa bình tĩnh nói. Cứ như thể Đường Tuấn đối với anh ta mà nói chỉ là một người xa lạ.
Cả người Triệu trưởng lão run lên từng chút một, vừa rồi ông ta rõ ràng cảm giác được lúc nhắc tới cái tên "Đường Tuấn", trên người Trương Tĩnh Hòa bất giác tỏa ra một cỗ sát khí.
“Xét vể thực lực tu vi, e rằng giáo chủ cũng không yếu hơn mười kì thủ mạnh nhất châu Á." Triệu trưởng lão thầm nghĩ trong lòng.
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ông ta cũng không dám trì hoãn, vội vàng nói ra tin tình báo về Đường Tuấn.
"Khiêu chiến Liễu Mộc Thanh." Trương Tĩnh Hòa khẽ cười nói: "Anh ta quả nhiên là người không biết sợ. Nguyên Đan tam đẳng, lại dám khiêu chiến Liễu Mộc Thanh, quả thực khiến người ta bật cười”
“Giáo chủ, lần này Liễu Mộc Thanh sẽ tới Việt Nam khiêu chiến võ đạo giới. Nếu anh ta tìm tới núi Yên Tử, người giao thủ với anh ta, có vài phần thắng.” Triệu trưởng lão hỏi.
Vấn đề này không chỉ có anh ta, mà ngay cả các trưởng lão khác của núi Yên Tử cũng rất muốn biết.
"Hiện tại tôi hai phần anh ta tám phần, nếu qua mười năm nữa, sẽ là 50 - 50. Trong hai mươi năm nữa, tôi có thể đánh bại anh ta chỉ bằng một chiêu.” Trương Tĩnh Hòa thản nhiên nói.
“Một chiêu đánh bại bán siêu phẩm cảnh giới Nguyên Đan, giáo chủ chẳng lẽ cũng ngưng luyện siêu phẩm nguyên đan sao?” Triệu trưởng lão trong lòng cả kinh, thầm nghĩ.
"Được rồi. Trừ khi ông muốn chết, còn lại không cần phải quan tâm đến anh ta. Mấy ngày nay Tạ Phù Diệu có động tĩnh gì không?” Trương Tĩnh Hòa hỏi.
Triệu trưởng lão lắc đầu nói: "Không có. Từ một năm rưỡi trước khi Trần Tùng Ân chết, anh ta vẫn không đi ra khỏi tòa đạo quan kia nửa bước, sinh hoạt hàng ngày chính là quét dọn đạo quan, nhổ cỏ cho mộ phần, tu vi không có nửa phần tiến bộ.”
"Hừ. Như vậy là tốt nhất, chờ sau khi Đường Tuấn chết, đem tin tức này nói cho anh ta biết. Xem anh ta có thể phá vỡ lời thề của mình hay không.” Trương Tĩnh Hòa nói.
Triệu trưởng lão gật đầu đáp ứng.