Đường Tuấn cười nói: “Ông làm sao có thể biết được thực lực của tôi?”
Long Vương cười giễu cợt, nói: “Thực lực của anh? Cảnh giới Nguyên Đan tam phẩm sơ kỳ thì có thể có thực lực gì.”
Nói xong, từ trên người ông ta phóng ra một cỗ khí thế cường đại, một quả cầu nguyên đan có màu vàng kim nhạt từ đỉnh đầu ông ta bay lên từ từ. Sắc mặt Ngân Thiên thay đổi nhanh chóng, lui về phía sau, lùi lại mấy bước, ngược lại trường kiếm trong tay Hàn Bảo Long giơ lên, chống lại đạo sức mạnh của Long Vương, chặn lại đòn đánh của ông ta.
Ánh mắt Long Vương tràn ngập vẻ khinh thường, tiếng nói ồm ồm, vang dội, mạnh mẽ như cơn đại hồng thủy: “Thấy không. Đây chính là nguyên đan kim sắc, so với nguyên đan màu xám của anh cao hơn hẳn hai cấp bậc. Thực lực của Liễu Mộc Thanh so với tôi còn mạnh hơn nhiều! Anh dựa vào cái gì mà dám khiêu chiến với ông ta.”
Nhìn thấy Đường Tuấn trầm mặc, Long Vương thở dài, rồi thu hồi khí thế của mình, nói: “Anh không nên đi đến đó đâu. Nể tình anh trước đây đã cống hiến cho nước Việt Nam, tôi sẽ thay anh nhận trận khiêu chiến lần này.”
Nói xong, Long Vương cũng lười nghe Đường Tuấn nói tiếp, xoay người rời đi, rồi một giọng nói từ xa xa truyền đến: “Thời đại này không thuộc về anh, anh nên nhận rõ điều đó đi.”
“Chủ nhân.” Chờ Long Vương đi xa, Ngân Thiên lúng túng nhìn Đường Tuấn, vừa định an ủi chủ nhân hai câu, lại phát hiện chủ nhân của mình vẫn còn đang treo một nụ cười thản nhiên trên miệng.
“Chẳng lẽ chủ nhân bị mắng đến choáng rồi?” Ngân Thiên thầm nhủ trong lòng.
“Một tên cảnh giới Nguyên Đan tam phẩm sơ kỳ nho nhỏ mà cũng dám phách lối như vậy, tôi chỉ cần một hơi cũng có thể thổi chết một đống.” Lúc này, một âm thanh khinh thường vang lên.
Ngân Thiên nhìn theo hướng giọng nói phát ra, khóe miệng run lên, thầm nghĩ: “Tên này rốt cuộc là ai, đã đi theo chủ nhân, thế mà giọng điệu còn phách lối hơn cả chủ nhân.”
Đường Tuấn khẽ nhíu mày, nói: “Không có sự đồng ý của tôi, anh không được phép ra tay.”
Thế nhưng, người trước mắt chính là người đã gây náo loạn Việt Nam hai nghìn năm trước, Thủy Thanh Lam đại nhân, người có một thân tu vi đạt đến cảnh giới Nguyên anh trung kỳ, có thể làm ra Bán Siêu Phẩm Nguyên Đan! Đừng nói chỉ cần một hơi cũng có thể thổi chết những người mới đạt cảnh giới Nguyên Đan sơ kỳ như Long Vương, e rằng người đạt cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ cũng không đấu lại nổi.
“Hừ.” Thủy Thanh Lam đại nhân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên truyền âm cho Đường Tuấn, nói: “Thế nhưng khí tức trên người tên này rất quen thuộc, dường như công pháp của anh ta là công pháp tôi đã lưu lại trong Tinh Không Phi Chu.”
“Không nghĩ tới bọn họ lại có thể phát hiện ra Tinh Không Phi Chu, chắc là bởi vì Tinh Không Phi Chu cảm ứng được tôi đã thoát ra, nên phát sinh biến đổi. Thế nhưng tôi đã lưu lại cấm chế trên Tinh Không Phi Chu, trừ tu sĩ đạt cảnh giới Nguyên anh, bằng không căn bản là không thể xâm nhập vào nó được, không thể chiếm được đồ vật tôi để bên trong.”
Thủy Thanh Lam đại nhân rất đắc ý, nếu không phải vì tinh thần lực có vấn đề, lúc này anh ta đã xưng bá địa cầu rồi.
“Ngoại trừ những đồ vật ông còn lưu lại bên ngoài khi đột phá cảnh giới Nguyên anh, ông còn lưu lại đồ ở trong Tinh Không Phi Chu?” Đường Tuấn đột nhiên hỏi.
Tinh Không Phi Chu chính là công cụ đưa Thủy Thanh Lam đại nhân tới địa cầu. Lúc trước anh đã nghe Thủy Thanh Lam đại nhân nói qua.
“Tôi để một ngàn khối nguyên thạch trong Tinh Không Phi Chu, chúng là thứ tôi chuẩn bị để dùng trong trường hợp cấp bách.” Thủy Thanh Lam đại nhân nói.
Lúc nói chuyện, Thủy Thanh Lam đại nhân lấy ra một tảng đá nhỏ. Đường Tuấn nhận lấy.