Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Ông ta mang một bộ trang phục của võ sĩ Nhật Bản, trong tay cầm một thanh kiếm võ sĩ Nhật Bản.

“Sato Hida, ông và Khương Oanh Vũ, hai người hợp tác lại với nhau, thì có còn gì là bản lĩnh. Đàn ông Nhật Bản đều yếu đuối như vậy sao?” Hoa Tiểu Nam châm chọc nói.

Người đàn ông mang trang phục võ sĩ này chính là cường giả xếp hạng thứ hai trên bảng đơn, đại sư nhẫn thuật của Nhật Bản - Sato Hida.

Sato Hida cười ha hả nói: “Cô Hoa đây thật thích nói đùa, cô đã ngưng luyện được bảy khiếu Nguyên Đan, chỉ còn cách một bước nhỏ nữa là đạt được chín khiếu Nguyên Đan, tất nhiên tôi không phải là đối thủ của cô rồi. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần cô Hoa đây lấy công pháp mà cô tu luyện giao cho tôi, tôi đảm bảo sẽ xoay người rời đi. Còn về phần ân oán giữa cô và cô Khương thì tôi sẽ không quản.”

“Sato Hida, ông.” Khương Oanh Vũ ngẩn ra.

Cô ta vì lý do báo thù, mà đã cố tình đến tận Nhật Bản để tìm Sato Hida, cũng nói cho ông ta biết về chuyện Nguyên Đan bảy khiếu của Hoa Tiểu Nam, còn phải trả một cái giá rất lớn, lúc đó đối phương mới nguyện ý ra tay. Nếu như Sato Hida bỏ đi rồi, thì bất kể cô có như thế nào thì cũng không phải là đối thủ của Hoa Tiểu Nam.

"Nằm mơ đi." Hoa Tiểu Nam từ chối không một chút do dự.

Công pháp là do Đường Tuấn truyền thụ cho cô, làm sao mà cô có thể giao nó ra được.

"Haiz, vậy thì cô cũng đừng trách tại sao chúng tôi không lưu tình." Sato Hida thở dài một tiếng, thanh kiếm trong ty được rút ra, một luồng kiếm khí xuyên không khí bay đến.

Xoẹt.

Mặc dù Hoa Tiểu Nam tránh thoát được, nhưng vẫn bị kiếm khí cắt đứt da thịt. Máu tươi lại một nữa chảy xuống.

Tu vi của Sato Hida đã đạt đến cảnh giới Nguyên Đan hậu kỳ, Nguyên Đan còn đạt đến trình độ nhất phẩm. Tuy rằng cô đã ngưng luyện được bảy khiếu Nguyên Đan, tu vi đạt đến cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ. Nhưng một đấu một cũng không phải là đối thủ của ông ta, huống chi bây giờ hai người Sato Huda và Khương Oanh Vũ cùng nhau liên thủ.

"Cô Hoa à, cô còn được bao nhiêu máu trong người chứ." Sato Hida cười lạnh nói: "Đến lúc đó giao thi thể khô quắt của cô cho đạo thể, không biết anh ta sẽ có suy nghĩ như thế nào nha?"

Trong mắt Khương Oanh Vũ hiện lên sự thống khoái.

"Chắc là ở chỗ đó." Nửa ngày sau, ba người Đường Tuấn đã đến biển Đông. Trước mặt là mặt biển rộng mênh mông vô bờ, chỉ có một hòn đảo ở phía xa. Lúc này Thủy Thanh Lam chỉ về phía hòn đảo kia.

"Không nghĩ đến, qua một thời gian dài như vậy, phi thuyền Kim Thiên lại biến thành một hòn đảo nhỏ." Thủy Thanh Lam khẽ nhíu mày, nếu không phải anh ta còn một chút cảm ứng với phi thuyền Kim Thiên, thì chắc chắn không thể nào tin được những gì đang diễn ra trước mắt.

"Có thể trực tiếp khởi động phi thuyền hay không?" Đường Tuấn hỏi.

Thủy Thanh Lam lắc lắc đầu, nói: "Không được. Thời gian trôi qua lâu lắm rồi, hơn nữa trận pháp bên trong phi thuyền Kim Thiên gần như bị hư hỏng rồi. Nếu như muốn khởi động, bắt buộc phải đi sâu vào bên trong phi thuyền Kim Thiên."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui