Đường Tuấn cũng vươn một ngón tay ra.
Xẹt.
Trong tiếng va chạm nhẹ, hai ngón tay tiếp xúc với nhau.
"Ichiro rất thông minh, biết lợi dụng ưu thế của bản thân. Nói về lực lượng đơn thuần thì bản thân tôi cũng không phải là đối thủ của anh ta.” Watanabe Sei đứng ngoài sân cười nói.
Kiyoshi Miyano cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Năm giây, tôi đoán dưới lực lượng khủng khiếp của Ichiro, tên kia không thể chống đỡ quá năm giây.”
Anh ta nhìn về phía Watanabe Sei rồi nói: "Xem ra trận chiến này dễ dàng hơn so với những gì chúng ta tưởng tượng.”
Watanabe Sei khẽ nhíu mày, không biết vì sao trong lòng lại sinh ra những cảm xúc bất an.
Vài giây sau, anh ta biết loại cảm xúc bất an này đến từ đâu.
Năm giây sau, sắc mặt Đường Tuấn không thay đổi.
Mười giây sau, sắc mặt Đường Tuấn vẫn như thường, nhưng hô hấp của Ichiro Oku bắt đầu trở nên nặng nề.
Mười lăm giây sau, cổ Ichiro Oku đỏ bừng, dường như đang dốc hết sức để có thể kiên trì. Mà Đường Tuấn vẫn ung dung như cũ.
"Thế này, lực lượng của anh ta còn mạnh hơn cả Ichiro Oku." Kiyoshi Miyano không dám tin.
Không chỉ có anh ta, Kitagawa Keiko và đám người vây xem đều nghĩ đến khả năng này.
"Tôi không thể thua." Giữa sân, Ichiro Oku quát nhỏ một tiếng, anh ta siết chặt nắm tay.
Ban đầu anh ta chỉ dùng một ngón tay để đấu với Đường Tuấn, hiện tại lại chuyển thành nắm tay, tương đương với dùng lực lượng của cả một tay.
Ichiro Oku đã vi phạm lời hứa trước đó của mình, dựa theo quy tắc thì đã tính là thua.
Còn Đường Tuấn, khi thấy Ichiro Oku vận dụng lực của cả cánh tay cũng chỉ nhíu mày một chút, ngoài ra không có bất kỳ phản ứng gì.
Anh vẫn dùng một ngón tay đối diện với một cánh tay của Ichiro Oku.
Xẹt.
Lực lượng khủng khiếp tràn ra, mặt đất dưới chân hai người đều nứt ra, lõm ra một cái hố lớn.
"A, tôi không tin."
Lại qua mười giây, Ichiro Oku cắn răng gầm nhẹ, tay trái đặt lên trên mu bàn tay phải.
Điều này chứng tỏ anh ta chỉ dựa vào một bàn tay thì không địch lại Đường Tuấn, buộc phải dùng hai tay. Mà Đường Tuấn thì sao, vẫn là một ngón tay.
Trên người Ichiro Oku tản ra một luồng khí nóng rực, cơ bắp trên người anh ta cuồn cuộn, khuôn mặt đỏ bừng như thép nung.
Qua gần một phút, Đường Tuấn bỗng nhiên rụt ngón tay mình lại.
"Anh ta nhận thua sao?"
Những người tu hành vây xem vội vàng suy đoán.
"Người tiếp theo."