Cô Kitagawa nhìn về phía Đường Tuấn, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hơn nữa làm sao có thể cho cái tên này tiếp tục to gan làm bậy như vậy được, sao có thể để anh ta chết đi một cách đơn giản như vậy.
Trầm ngâm một lát, Tanabe Yaro gật đầu nói: "Như vậy cũng tốt.”
Ông ta nhìn Đường Tuấn: "Anh có ý kiến gì không?”
Không giống như đang hỏi, ngược lại giống như thông báo.
Đường Tuấn lắc đầu: "Tùy ông.”
"Được rồi. Vậy hẹn vào ngày mai, địa điểm đặt ở hồ Okutama, chúng tôi sẽ phụ trách sơ tán nhân viên.” Cô Kitagawa lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, nói: "Trong ngày hôm nay, hy vọng anh có thể tuân thủ pháp luật Nhật Bản, nếu không chúng tôi không ngại dùng thủ đoạn khác.”
Tanabe Yaro nhìn Đường Tuấn một cái đầy ẩn ý, sau đó mới dẫn mọi người rời đi.
"Ngày mai sẽ đấu lại." Trong căn cứ Nghịch Luân, Long Vương siết chặt nắm tay: "Như vậy chúng tôi cũng có thời gian chuẩn bị, lập tức phái người tiến vào Nhật Bản, cho dù không thể ngăn cản trận tỷ đấu này, cũng không thể thua mặt khí thế được.”
"Long Vương, Nhật Bản vừa mới hạ mệnh lệnh, nói là hệ thống giao thông của Nhật Bản đang được nâng cấp, trong vòng hai mươi bốn giờ, cấm bất kỳ chuyến bay và tàu thuyền nào của Việt nam tiến vào lãnh thổ Nhật Bản. Nếu không sẽ sử dụng vũ lực.” Lúc này, Thanh Liên với sắc mặt khó coi chạy từ bên ngoài vào thông báo.
"Nâng cấp hệ thống?" Rõ ràng là bọn họ muốn cô lập hoàn toàn Đường Tuấn, khiến áp lực của anh tăng lên và ảnh hưởng đến việc phát huy. Long Vương giật mình sau đó liền tức giận đùng đùng mà gào.
Thanh Liên nói: "Chúng tôi đã cố hết sức để liên lạc với các thành viên Nghịch Luân hiện đang ở Nhật Bản, họ sẽ cố hết sức mình để giúp đỡ anh ta.”
"Chỉ có thể như vậy." Long Vương thở dài nói.
Nhật Bản, trong một câu lạc bộ rực rỡ sang trọng.
"Quý ngài Tanabe, đây là phần quà mà vị đại nhân kia chuẩn bị cho ông. Tôi hy vọng ông có thể đánh bại tên Đạo Thể kia, cho giới võ đạo Nhật Bản được nổi tiếng khắp chốn.” Kitagawa Keiko đưa cho Tanabe Yaro một cái hộp tinh xảo.
Tanabe Yaro mở hộp ra nhìn, sắc mặt ông ta khẽ biến, thất thanh nói: "Đây, đây là quả Vạn Linh.”
Trong hộp có một thứ quả trắng trong như ngọc nằm yên, nó tản ra một luồng khí tức ấm áp. Lớp vỏ trái cây, có một luồng ánh sáng nhạt đang phát ra, thoạt nhìn không giống trái cây mà lại giống như một viên đá quý.
"Vị đại nhân kia biết quý ngài Tanabe đang tu luyện một môn thần thông nên đã chuẩn bị lễ vật này." Kitagawa Keiko nói.
"Quả Vạn Linh này đích xác có thể giúp tôi luyện thành môn thần thông kia." Tanabe Yaro cầm lấy thứ quả trong hộp rồi cười nói: "Nếu luyện thành môn thần thông kia, tôi nắm chắc đến bảy mươi phần trăm là có thể đánh bại cậu ta.”
"Vậy nếu như thêm thanh kiếm này thì sao?" Kitagawa Keiko cười cười, lại lấy ra một cái hộp.
Cái hộp mở ra, bên trong đó là một thanh kiếm. Thân kiếm lạnh lùng, tựa như được làm từ Huyền Băng, sát khí kinh người từ trên thân kiếm tản ra, mới chớp mắt mà toàn bộ gian phòng đã tràn ngập kiếm khí.
Sầm.
Tanabe Yaro đứng bật dậy, thân thể không ngừng run rẩy, ông ta vô cùng kích động: "Kiếm Thiên Vân!”
Kiếm Thiên Vân!
Một trong ba thần khí trấn quốc của Nhật Bản!