Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Đường Tuấn cảnh cáo mấy người đó xong mới quay sang nhìn Tiểu Tâm, nói: "Cô còn muốn vào xem không?”

Tiểu Tâm nghe xong liền cảm thấy căng thẳng đến đỏ mặt, cô lặng lẽ nhìn về phía đám người Tiêu Lễ rồi hỏi: "Thật sự có thể sao?”

"Đương nhiên có thể." Đường Tuấn cười nói.

"Nếu cô gái này là bạn của anh Đường thì có thể vào xem cuộc chiến. Tôi sẽ gọi người sắp xếp sau.”

Kitagawa Keiko nhìn Tiểu Tâm, cô ta cũng không để ở trong lòng. Cô ta đã nhìn ra Tiểu Tâm chỉ là một người bình thường không có tu vi, sẽ không ảnh hưởng đến chiến đấu. Hơn nữa sau khi Đường Tuấn chết, cũng phải có người thay anh ta nhặt xác đúng không.

"Anh Đường, chúng ta đi vào đi, tôi có chút việc muốn bàn bạc với anh." Kitagawa Keiko nói.

Đường Tuấn nói: "Được.”

Nói xong câu đó, anh bước vào khu vực hồ Okutama đầu tiên, phía sau là Kitagawa Keiko vẻ mặt cung kính và một đám đông vệ sĩ. Quân đội vốn phụ trách phong tỏa hồ Okutama nhường ra một con đường để cho mấy người đi vào.

Chờ Đường Tuấn biến mất khỏi tầm mắt của mấy người, đám người Tiêu Lễ mới thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

“Anh ta, anh Đường này rốt cuộc là ai vậy?” Có người run rẩy nói.

Ngay cả cô Kitagawa cũng phải khom lưng hành lễ với anh ta, chẳng lẽ là con cháu của dòng họ rất nổi tiếng nào sao?

Một đám người đồng loạt nhìn về phía Tiêu Lễ, khi nãy chính anh ta là người trào phúng Đường Tuấn tích cực nhất.

Trong mắt Tiêu Lễ vẫn còn đọng lại vẻ sợ hãi, thân thể anh ta khẽ run rẩy. Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Tiêu Lễ liền cảm thấy mất mặt vô cùng, anh ta căng thẳng chống chế: "Anh ta giỏi thật đấy, nhưng muốn trả thù thì nhà họ Tiêu chúng tôi cũng không sợ. Không ngại nói cho các anh biết, dạo gần đây anh trai tôi lại đột phá tu vi rồi, cách cảnh giới Nguyên Đan Tiên Nhân trong truyền thuyết chỉ kém một bước nhỏ thôi.”

“Tiêu Nghĩa lại đột phá!”

"Chỉ thiếu một bước là có thể trở thành cảnh giới Nguyên Đan Tiên Nhân, nhà họ Tiêu sắp vùng lên rồi sao?"

"Nếu Tiêu Nghĩa đột phá thành công thì khả năng cao nhà họ Tiêu có thể nhảy vọt thành dòng họ cấp cao của Việt Nam. Như vậy nghĩa là nhà họ Tiêu có thể ngồi ngang hàng với nhà Kitagawa, đúng là không sợ bị anh ta trả thù thật.”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, có chút kích động thảo luận.

"Đó là đương nhiên."

Trong lòng anh ta cũng được an ủi phần nào, trên mặt Tiêu Lễ lại lộ ra biểu cảm đắc ý.

"Tiêu Lễ."

Đúng lúc này, một người gọi tên của Tiêu Lễ.

Mấy người nhìn lại thì nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang tới gần chỗ bọn họ. Giữa hai hàng lông mày của người đàn ông có ba phần tương tự với Tiêu Lễ, nhưng khí chất của anh ta lại không giống cái kiểu ăn chơi buông thả của Tiêu Lễ, người đàn ông này mang lại cho người khác cảm giác vững vàng như núi, phảng phất như trời sụp xuống cũng không thể ảnh hưởng đến anh ta.

Đây là sự tự tin được biểu ra của con người có thực lực mạnh mẽ.

"Anh cả."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận