Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Không chỉ có Mitsui Kazuhi, còn có Kitagawa Keiko mà cả Watanabe Sei đều nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt đong đầy ý cười.

Bọn họ dám đưa ra một khoản tiền lớn như vậy là vì bọn họ đều tin Đường Tuấn chiến thắng. Nếu biết kết quả anh ta chắc chắn sẽ thua rồi thì đặt cược lớn một chút cũng không sao. Quyết định thu mua Tập đoàn Thiên Thanh và Hiệp hội y học cổ truyền, ngoại trừ hai công ty này có tiềm lực còn có một nguyên nhân khác, bọn họ muốn mượn mấy công ty này để bôi nhọ danh dự của Đường Tuấn sau khi anh ta chết.

Đây chính là kết quả của kẻ dám khiêu chiến giới võ đạo Nhật Bản.

"Dám. Tại sao không dám.” Đường Tuấn cười nói.

"Anh Đường thật quyết đoán, nhưng miệng nói không có bằng chứng, tôi sợ sau khi anh chết người của công ty anh lại lật lòng thì sao. Chúng ta vẫn nên ký hợp đồng thì hơn.” Mitsui Kazuhi vỗ tay, lập tức có người mang lên một bản hợp đồng.

Đường Tuấn nhìn qua một lượt, sau khi xác nhận hợp đồng không có vấn đề gì liền ký tên mình lên đó.

Mitsui Kazuhi cầm lại bản hợp đồng, cười nói: "Anh Đường hãy nghỉ ngơi cho tốt, Quý ngài Tanabe hy vọng anh có thể nghênh chiến với trạng thái tốt nhất. Trận chiến này sẽ nổi tiếng Nhật Bản giống như cuộc chiến thành danh của Quý ngài Tanabe hơn năm mươi năm trước.”

Nói xong, ba người Mitsui Kazuhi dẫn theo đám thuộc hạ rời đi, trên đài cao chỉ còn lại một mình Đường Tuấn.

“Anh Tiêu Nghĩa, có chuyện gì xảy ra vậy?” Tiểu Tâm đứng bên dưới hỏi.

Những người khác cũng phát hiện ra bầu không khí khác thường giữa Đường Tuấn và Kitagawa.

Tiêu Nghĩa chần chờ một chút rồi nói: "Bởi vì người sẽ tỷ thí với anh ta chính là thần thoại đương đại của Nhật Bản Tanabe Yaro.”

Anh ta kể lại sự việc từ đầu đến cuối cho mọi người.

"Nói vậy thì xác suất anh ta có thể sống sót trong trận chiến này rất nhỏ." Nghe xong, mấy cậu ấm cô ấm ăn chơi trác táng kia và Tiêu Lễ giật mình ngạc nhiên, sau đó hai mắt tỏa sáng nói.

"Nếu anh ta chết thì sẽ không còn ai truy cứu chuyện vừa rồi, em cũng không cần chết, nhà học Tiêu cũng không gặp nguy hiểm nữa." Tiêu Lễ hưng phấn nói.

Tiêu Nghĩa nghe xong lời của anh ta há há miệng, lại không biết nên nói cái gì.

Bởi vì ngay cả anh cũng cảm thấy cơ hội sống sót của Đường Tuấn rất nhỏ, dù sao đối thủ của anh ta cũng là thần thoại đương đại của Nhật Bản.

"Nếu có thể thắng trong trận chiến này thì anh ta sẽ trở thành thần thoại của Việt Nam chúng ta." Tiêu Nghĩa nhìn lên bóng người trên đài cao, bất giác nghĩ về kết quả khó thành sự thật ấy.

Người trong hồ Okutama càng ngày càng đông, nhưng không còn ai bước lên đài cao kia nữa.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời buổi sáng chiếu xuống hồ Okutama, mặt hồ lấp lánh, hào quang mênh mang.

"Đường Tuấn, tôi sẽ giết anh."

Một tiếng quát lớn từ hồ Okutama xa xa truyền đến, sóng nước trong hồ Okutama vì vậy cuồn cuộn dâng lên những cột nước khổng lồ tựa như ngày tận thế vậy.

Phía chân trời xa xa đột nhiên xuất hiện một bóng người đang bay tới đây với tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh, cách xa đến vậy mà vẫn nghe được tiếng gào thét như có thể đánh sập mọi vật cản.

Tanabe Yaro đến rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận