"Cậu Đường, nhà Mitsui và nhà Kitagawa là hai gia tộc lớn của Nhật Bản, nội tình thâm hậu, sản nghiệp trải dài trên mấy chục lĩnh vực, ảnh hưởng vô cùng lớn, thậm chí có thể ảnh hưởng đến cả kết quả bầu cử lãnh đạo Nhật Bản. Họ dám đưa ra một tuyên bố công khai như vậy, có nghĩa là họ đã đặt một cái bẫy đang chờ đợi anh nhảy vào. Dù anh là thần thoại đương đại, vô địch giới võ đạo, nhưng không chừng bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì khác, tôi cảm thấy tốt nhất là anh không nên đi.” Tiêu Nghĩa suy nghĩ một hồi sau đó nghiêm túc khuyên nhủ.
“Vậy cứ mặc cho bọn họ chụp mũ lên đầu tôi như vậy ư? Bản hợp đồng cá cược mà họ chủ động ký cũng bỏ qua? Không phải họ nói rằng tôi đang ép buộc họ sao, tôi không thể làm cho họ thất vọng được.” Đường Tuấn cười lạnh.
"Anh Đường, không thể làm vậy." Tiêu Nghĩa hét lên, nhưng trước mắt đâu còn bóng dáng Đường Tuấn nữa.
"Anh, bây giờ phải làm sao?" Tiêu Lễ hỏi ông anh trai hoảng hốt đến mất hồn của mình.
"Trở về Việt Nam đi. Anh có cảm giác sau chuyện lần này Nhật Bản sẽ đại loạn.” Tiêu Nghĩa nhìn về phía nhà Mitsui, cười lạnh nói: "Thần thoại đương đại làm sao có thể dễ dàng bị người khác uy hiếp như thế.”
Nhà Kitagawa chiếm diện tích hơn hai nghìn mét vuông, nằm ở vùng ngoại ô của Nhật Bản, đứng trong sân có thể nhìn thấy cả núi Phú Sĩ, phong cảnh vô cùng tuyệt vời.
Hiện tại, trong sân, có một người phụ nữ mặc kimono đang thưởng thức cảnh đẹp này. Khuôn mặt non mịn cảm giác như thổi một cái là rách, làn da trắng nõn giống như băng tuyết, Nhưng nơi da thịt trần trụi như lóe ra ánh sáng trong suốt dưới ánh trăng. Cô ta có dáng vóc tuyệt đẹp, Từ đầu đến chân, mỗi nơi đều toát ra sức hấp dẫn làm cho người ta không thể kháng cự.
Người phụ nữ này chính là Kitagawa Keiko.
Phía sau cô là hơn mười vệ sĩ, họ đều là người tu hành Nhật Bản. Từ cường độ khí tức thì biết ít nhất cũng là người đã tu hành đến Thần Hải cực cảnh, mấy người còn lại thì khí tức như vực cao như biển sâu, họ đều là cường giả cảnh giới Nguyên Đan.
"Ông Miyamoto, ông thử nói xem tên Đạo Thể người Việt Nam kia sẽ tới thật sao?" Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đứng trong đám vệ sĩ cất giọng hỏi.
Đứng trước mặt anh ta là đội trưởng đội hộ vệ, Miyamoto Kuma, một vị người tu hành rất mạnh, thực lực của ông ta đã đạt tới cảnh giới Nguyên Đan trung kỳ.
Miyamoto Kuma nheo mắt, ông ta nói: "Nói chung tôi rất hy vọng anh ta tới.”
Thanh niên có chút sợ hãi: "Ông Miyamoto, người nọ chính là kẻ đã giết Quý ngài Tanabe, hiện tại đã được tôn xưng là thần thoại võ đạo châu Á rồi. Trong trận chiến ở hồ Okutama, anh ta chỉ dùng một ngón tay xuyên thủng thần khí kiếm Thiên Vân, thật sự đã vượt qua nhận thức của võ đạo.”
Miyamoto Kuma bĩu cười nói châm biếm: "Thứ đó cũng chỉ có thể hù dọa các cậu mà thôi.”
"Hù dọa?" Người đàn ông khó hiểu hỏi lại.
Miyamoto Kuma nở một nụ cười như nhìn thấu tất cả: "Tôi hỏi cậu vài câu. Kiếm Thiên Vân là thần khí trấn quốc của Nhật Bản đã truyền thừa mấy ngàn năm, trong khoảng thời gian dài như vậy đã có không ít người tu hành có thực lực siêu quần, thậm chí còn có bán bộ đại thần thông giả, nhưng cậu đã bao giờ nghe đến chuyện kiếm Thiên Vân bị hỏng chưa? ”
Người đàn ông ngẩn ra, lắc đầu: "Không có.”
"Chuyện mà bán bộ đại thần thông giả cũng không làm được, cậu nghĩ tên đó làm được sao? Chẳng lẽ cậu ta còn mạnh hơn cả bán bộ đại thần thông giả sao?” Miyamoto Kuma hỏi ngược lại.
"Chuyện này, chuyện này." Người đàn ông không biết phải đáp trả thế nào. Đại thần thông giả là cảnh giới trên Nguyên Đan, đã hơn hai ngàn năm không ai đạt đến cảnh giới đó. Anh ta lại liên tưởng đến cảnh Đường Tuấn cầm Thanh đao Thị Huyết nhưng lại bị Tanabe Yaro đánh đến mức liên tiếp lùi bước, vậy thì anh ta chắc chắn không phải đại thần thông giả.