Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chính là bản hợp đồng của vụ cá cược đó.

Nhìn tờ giấy này, trong lòng Kitagawa Keiko tràn ngập hối hận. Nếu cô ta an phận thực hiện theo điều khoản trong hợp đồng thì sẽ không có chuyện xảy ra ngày hôm nay.

"Tôi không muốn chết." Bỗng nhiên, Kitagawa Keiko ngẩng đầu, cô ta nhìn về phía Đường Tuấn với ánh mắt kiên cường.

"Cha mẹ tôi bị người hại chết, từ nhỏ phải trải qua biết bao cuộc đấu tranh rồi âm mưu, vất vả lắm mới tới được bước này, tôi không muốn chết. Nhà Kitagawa có thể cho anh, thậm chí ngay cả tôi cũng có thể cho anh. Chỉ cần để tôi sống.”

Roẹt.

Quần áo trên người Kitagawa Keiko bị cô ta xé ra, lóe sáng dưới ánh trăng, cô ta biết rõ thân thể này của mình có sức hấp dẫn lớn như thế nào đối với đàn ông, quan trọng hơn là, cô ta chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ. Nhưng khi cô ta nhìn về phía Đường Tuấn, trái tim cô ta như rơi xuống đáy cốc.

Ánh mắt Đường Tuấn trong suốt sạch sẽ, không chứa bất kỳ dục vọng nào, anh ta chỉ lạnh lùng nhìn cô, giống như đang nhìn một tảng đá.

Khi Kitagawa Keiko cho rằng mình phải chết ngay giây sau thì giọng nói lạnh nhạt của Đường Tuấn vang lên bên tai cô ta: "Tôi có thể tha cho cô được sống, cũng có thể để cô tiếp tục nắm quyền của nhà Kitagawa. Nhưng tôi có một yêu cầu.”

Kitagawa Keiko sửng sốt, chợt hiểu được, cô ta không kịp sửa sang lại quần áo, vội vàng quỳ gối dưới chân Đường Tuấn, vẻ mặt vô cùng cung kính: "Vâng thưa chủ nhân. Sau này nhà Kitagawa là của anh, Kitagawa Keiko cũng là của anh.”

"Cô hiểu là tốt rồi." Đường Tuấn nói.

Anh ta còn không lưu lại dấu ấn tinh thần cho Kitagawa Keiko, với thực lực hiện tại của Đường Tuấn, giết chết Kitagawa Keiko là việc quá đỗi đơn giản.

"Mitsui Kazuhi đâu?" Đường Tuấn hỏi.

Đường Tuấn sẽ không dễ dàng buông tha cho kẻ đứng đầu nhà Mitsui đã dám gài bẫy anh.

"Đêm nay, Mitsui Kazuhi ở nhà Mitsui chiêu đãi Watanabe Sei và mấy ông lớn trong giới chính trị. Nghe nói họ muốn thương lượng kế sách đối phó với chủ nhân.” Kitagawa Keiko thành thật nói.

"Ừ." Đường Tuấn gật đầu.

Nói xong, Đường Tuấn tung người bay vào bầu trời đêm, trong chớp mắt liền biến mất không thấy.

Phù phù phù phù.

Kitagawa Keiko nặng nề hô hấp, thân thể mềm mại của cô ta không ngừng run rẩy. Ngắn ngủi vài phút mà thôi, lại như đã rút hết tất cả sức lực của cô ta.

Cô ta cúi đầu nhìn xuống thân thể của mình, quần áo vừa rồi đã bị cô kéo ra đang ở trong trạng thái nửa kín nửa hở. Cô ta bóp một cái thật mạnh lên chỗ da thịt trắng ngần ấy, làn da non mịn bị ép tràn ra khỏi kẽ ngón tay, Kitagawa Keiko bỗng nhiên cười to như điên.

Một lát sau, người hầu trong nhà Kitagawa chạy tới, nhưng lúc này Kitagawa Keiko đã khôi phục bộ dáng bình thường, lại trở về là cô chủ lạnh lùng cao ngạo.

"Gia chủ, đây, đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?" Họ khiếp sợ nhìn mười sáu người tu hành té trên mặt đất đã không còn hơi thở.

"Chuyện này các người không cần hỏi nhiều."

Sắc mặt Kitagawa Keiko lạnh lẽo: "Đúng rồi. Một thời gian nhà Kitagawa sẽ qua thăm dò tình hình bên Việt Nam đúng không? Đến lúc đó tôi sẽ đích thân sang đó.”

"Vâng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận