Mitsui vỗ vỗ tay, nói: "Ý này hay.”
Lập tức có người hầu cầm theo camera bắt đầu ghi hình.
Róc rách.
Đường Tuấn cúi xuống rót rượu thật, rượu vang đỏ sậm chậm rãi rót vào trong chén.
Quý ngài Takeyama ngồi thẳng lưng, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, ông ta nhìn về phía Watanabe Sei với giọng điệu ngạo nghễ: "Watanabe, nhìn thấy không, rượu mà Đạo Thể rót cũng không khác gì người bình thường đâu.”
Mitsui Kazuhi lắc đầu, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ khinh bỉ.
Quý ngài Takeyama nhận lấy chén rượu từ trong tay Đường Tuấn, ông ta uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Rượu ngon.”
"Quý ngài Takeyama, a."
Đúng lúc này, trên mặt Mitsui Kazuhi bỗng nhiên toát ra sự khiếp sợ, ông ta chỉ tay vào Quý ngài Takeyama.
Quý ngài Takeyama nhìn theo hướng tay của ông ta, chỉ nhìn một cái mà ông ta đã sợ toát mồ hôi. Bụng ông ta thủng lỗ chỗ như cái sang, rượu vừa rót vào bụng lại rỉ ra, nhỏ xuống đất. Mà ông ta lại không hề cảm thấy đau đớn.
"Rượu mà tôi rót không phải dễ uống vậy đâu." Đường Tuấn lắc đầu, ánh mắt anh lạnh dần.
"Đường Tuấn, anh làm gì vậy, còn không mau dừng tay. Anh có tin tôi sẽ cho người ta giết anh ngay bây giờ không.” Quý ngài Takeyama quát lên, lúc này trên mặt ông ta chỉ còn vẻ hung ác.
Bốp.
Đường Tuấn búng tay một cái.
Vù vù.
Vô số kiếm khí lớn bằng đầu kim từ trong cơ thể Takeyama bắn ra, máu tươi trong nháy mắt nhuộm đỏ mặt đất, Takeyama biến thành một cái cột đầy máu. Lúc này, trong mắt ông ta mới lộ ra sự hối hận.
Huyền thoại võ đạo, không thể làm nhục.
Phụt.
Takeyama ngã xuống đất, hai mắt trợn tròn, trong đôi mắt đó chứa đầy sự bất ngờ và khiếp sợ.
"Đường Tuấn, anh thật to gan. Anh có biết hậu quả của việc giết Quý ngài Takeyama là gì không.” Mitsui trầm mặt uy hiêp, ông ta bắt đầu thấy hoảng sợ, nhưng vẫn cố gắng để bản thân duy trì bình tĩnh.
"Kẻ làm nhục tôi đều phải chết." Đường Tuấn cầm ly rượu trong tay, tự rót cho mình một ly.
Uống rượu xong, Đường Tuấn cười nói: "Có phải ông muốn ra lệnh cho tám tay súng bắn tỉa kia không? ”
"Làm sao mà cậu biết được?" Mitsui Kazuhi kinh ngạc.
Đường Tuấn nói: "Lúc tôi đi vào nơi này thì tám người bọn họ đã chết rồi.”
Mitsui Kazuhi không tin, ông ta cầm thiết bị liên lạc rồi hét lên: "Bắn súng! Bắn anh ta đi! ”
Không ai trả lời.
Rầm.