Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Nghe U Bạch nói như vậy, mấy cung nữ thè lưỡi nhỏ đáng yêu.

"Tôi nói rồi mà? Đâu phải ai cũng được là thiên tài như Trần Hựu đâu.”

"Các cô mau nhìn nơi đó kìa." Đúng lúc này, có một cung nữ run rẩy nói.

Mấy người, bao gồm cả U Bạch đồng thời nhìn về phía cửa cung điện. Họ thấy hai cha con quốc sư chạy ra khỏi cung điện, ở cửa cung điện thì có một người đàn ông nắm trong tay một ngọn lửa nho nhỏ

"U Bạch, hình như người kia chính là người cô nói đấy." Có mấy cung nữ đã đoán ra thân phận của Đường Tuấn.

U Bạch khẽ gật đầu, hừ lạnh một tiếng: "Lại đang giả thần giả quỷ, tôi...”

Nửa câu sau của cô ta bỗng nhiên bị kẹt cứng dưới cổ họng, dưới ánh mắt chăm chú của một đám cung nữ, ngọn lửa trong tay Đường Tuấn hóa thành một cột lửa xông về phía hai cha con quốc sư đang lơ lửng trên không trung.

“Cậu tưởng cái trò mèo này là Diệu Quang Kim Đồng sao?” Quốc sư Trần Hựu không hề chặn lại cột lửa đnag tấn công mình mà chỉ dựng nên một lớp chắn từ nguyên khí bao quanh thân thể.

Xèo.

Nháy mắt sau, lớp màn nguyên khí kia bị thiêu thủng.

Trong ánh mắt không thể tin được của cha con Trần Hựu, ngọn lửa khủng bố nổ tung trên người bọn họ.

Đoàng đoàng đoàng.

Trên bầu trời đột nhiên nổ ra một tràng pháo hoa chiếu rọi cả thủ đô thành của nước Long Huyết!

"U Bạch." Mấy cung nữ khiếp sợ không nói nên lời, các cô hô lên một tiếng, lại phát hiện không có người trả lời mình. Các cô xoay người lại thì thấy U Bạch té lắn trên mặt đất, mà nhìn xuống nửa người dưới của cô ta lại thấy một bãi chất lỏng màu vàng chói mắt.

Cô ấy sợ đến nỗi tè ra quần.

Long Diên thẫn thờ nhìn pháo hoa không ngừng nổ tung trên không trung. Cha con Trần gia, kẻ làm cho nhà họ Long ăn ngủ không yên chết rồi ư.

Cô nhìn Đường Tuấn, miệng há hốc, đột nhiên không biết bản thân phải nói cái gì. Cô chỉ là muốn để anh làm một quân cờ cho cô lợi dụng, dùng xong thì bỏ. Nhưng bây giờ, Đường Tuấn lại đánh bại Tứ trưởng lão của Thiên Huyền Tông, sau đó giết cha con nhà họ Trần. Với thực lực như thế, đừng nói à cô, có lẽ tìm khắp nước Long Huyết cũng không có ai đánh bại được Đường Tuấn.

"Tôi chưa chết."

Lưu Trường Vân dần dần khôi phục ý thức rồi mở mắt ra.

"Đương nhiên là ông không chết." Có một giọng nói bình thản vang lên bên cạnh Lưu Trường Vân.

Lưu Trường Vân lần theo giọng nói nhìn lại thì thấy Đường Tuấn đang ngồi trên ghế nhìn ông ta. Còn Long Dần và Long Diên thì đứng bên cạnh cậu ta với vẻ mặt vô cùng cung kính.

"Đa tạ tiền bối tha mạng."

Lưu Trường Vân sửng sốt, chợt quỳ sụp xuống đất. Đến lúc này, ông ta đã biết vừa rồi là đối phương đã nhẹ tay tha mạng cho ông ta.

Thực lực của Đường Tuấn có thể sánh ngang với tông chủ Thiên Huyền Tông, gọi cậu ta một tiếng tiền bối là lẽ thường.

"Thiên Huyền Tông của các người có tinh đồ và truyền tống trận rời khỏi vực này không?" Đường Tuấn không lằng nhằng mà hỏi thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận