Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Thanh Đan Tông tiếng tăm truyền xa với y thuật, mặc dù số người ít ỏi, nhưng mỗi một người đều vô cùng nổi tiếng, ngày bình thường những người tiếp xúc đều là các học trò của tông môn thế gia lớn, hầu hết học trò của Thanh Đan Tông đều vô cùng cao ngạo, xem thường nhất chính là loại tán tu như Đường Tuấn. Mà Ngô Tiểu Trinh là học trò mạch chính của tông chủ, vì vậy mà càng kiêu ngạo tới cực điểm.

Sắc mặt của Đường Tuấn nghiêm nghị, có chút nghiêm túc. Từ khi anh đi vào phủ đệ này của nhà họ Triệu, anh có thể cảm ứng được những ánh mắt như có như không đảo qua từ trên người mình.

Trong một cái sân của nhà họ Triệu. Một ông lão tinh thần khỏe khoắn, tóc màu trắng bạc đang đứng ở một bên, đôi mắt híp lại, ngón tay ấn xuống trong không trung, một sợi chân nguyên từ đầu ngón tay tràn ra, tựa như sợi dây nhỏ thăm dò vào trong cơ thể của một người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi nhìn chỉ chừng ba mươi tuổi, vẻ ngoài thanh tú, giữa chân mày lộ ra một sự kiên nghị, trong mơ hồ có thể nhìn thấy trên mặt của anh ta có một sợi khí đen đang chuyển động không ngừng.

"Thầy Đan Dương Tùng, không biết vết thương của tôi thế nào? Ông có nắm chắc có thể chữa khỏi không?" Người trẻ tuổi mỉm cười hỏi.

Ông lão kia chính là Đan Dương Tùng - tông chủ của Thanh Đan Tông, người có y thật tài giỏi nhất trong mười mấy thành phố xung quanh đây.

Lông mày trắng như tuyết của Đan Dương Tùng nhúc nhích một chút, nói: "Thanh Sơn, độc trong cơ thể của cậu đã ăn sâu bén rễ rồi. Cho dù tôi có vận dụng bí thuật, e là cũng không thể nào loại trừ sạch sẽ được."

"Nó sẽ có ảnh hưởng gì" Ngơ ngác một chút, người trẻ tuổi hỏi.

Đan Dương Tùng gật đầu nói: "Sẽ có một chút ảnh hưởng, khí độc đã xâm nhập vào nguyên đan. Sau này cậu muốn ngưng luyện nguyên đan song vân trở lên, e là rất khó khăn. Nếu như cưỡng ép ngưng kết, khí độc sẽ làm nổ nguyên đan, nhẹ thì bị thương nặng, nặng thì mất mạng. Khi đó, tôi cũng thể nào xoay chuyển trời đất được."

"Chỉ có thể ngưng kết song văn sao?" Sắc mặt của người trẻ tuổi bỗng nhiên lạnh xuống.

Anh ta là thiên tài nhỏ của nhà họ Triệu, một viên nguyên đan đạt đến trình độ siêu phẩm, mục tiêu là ngưng tụ nguyên đan có tam văn trở lên. Nhưng bây giờ lại vì khí độc, chỉ có thể ngưng tụ song văn. Sau hôm đó thành tích của Nguyên Anh thực lực ít nhất sẽ chênh lệch gấp mười lần.

"Đều là do ả đàn bà đê tiện của Độc Tông kia." Trong lòng người trẻ tuổi thầm nghĩ.

"Thầy ơi."

"Thầy ơi."

Bỗng nhiên, hai giọng nói vang lên ở cửa sân. Đan Dương Tùng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy hai đứa học trò của mình và hai người đàn ông xa lạ.

"Thanh Sơn sư huynh." Cổ Dương và Ngô Tiểu Trinh khẽ gật đầu với người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi Triệu Thanh Sơn "ừ" một tiếng, sau đó quay người muốn rời khỏi đó. Chuyện anh ta bị thương không muốn có quá nhiều người biết.

"Anh trúng độc rồi." Đúng ngay lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên từ phía sau.

Triệu Thanh Sơn bỗng nhiên quay người lại, một đôi mắt bắn ra hai tia sáng, đe dọa mà nhìn người đang nói chuyện kia: "Anh nói cái gì?"

Một luồng áp lực vô hình toả ra từ trên người anh ta. Bây giờ anh ta sắp có song văn thần thông viên mãn, chỉ cần anh muốn bước vào cảnh giới Nguyên Anh thì bất cứ lúc nào cũng có thể, dưới luồng áp lực này, thậm chí có thể đè chết tươi một người tu hành cảnh giới Nguyên Đan viên mãn.

Nhưng người đối diện kia vẫn thờ ơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận