“Tứ Tượng châm pháp!” Bà Độc không nhịn được cảm thán trong lòng khi nhìn thấy kỹ thuật châm cứu của Đường Tuấn.
Bà đã từng xem qua Ông cụ Đường dùng Tứ Tượng châm pháp này rồi, đây là di sản kế thừa hàng trăm năm của nhà họ Đường. Nghe người ta nói rằng chỉ cần còn chút hơi thở thôi thì nhà họ Đường cũng có thể dùng Tứ Tượng châm pháp để cướp người về từ trong tay diêm vương. Cũng chỉ có mười ba kim châm Quỷ Môn trong truyền thuyết mới có thể so sánh được với Tứ Tượng châm pháp này!
Bây giờ bà Độc không còn nghi ngờ gì về thân phận của Đường Tuấn nữa, đồng thời cũng cảm thấy tự tin hơn. Có lẽ điều mà Đường Hạo không làm được thì cháu trai của ông ta có thể làm được.
Trong lúc này, Đường Tuấn không dám sơ sẩy mà tập trung thật chăm chú vào trong những cây kim châm, anh dùng Tứ Tượng châm pháp mà không dùng mười ba kim châm Quỷ Môn chủ yếu là bởi vì mười ba kim châm Quỷ Môn rất mạnh, anh sợ cơ thể của Hoa Tiểu Nam sẽ không chịu nổi công hiệu đó, mà Tứ Tượng châm pháp là kỹ thuật mà đã tập luyện từ nhỏ nên cũng nắm chắc hơn.
Tám cây kim châm bạc được đâm vào tám huyệt vị của Hoa Tiểu Nam theo phương vị của Tứ Tượng bát quái, nếu có một cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí ở đây thì có thể nhìn thấy có một luồng chân khí đang quấn quanh trên đầu kim châm bạc, như là có một bàn tay vô hình đang điều khiển cây kim châm bạc và truyền chân khí đó vào trong cơ thể cô gái.
Đây chính là điểm mạnh của Đường Tuấn, anh không chỉ là người kế thừa của Y Thánh họ Đường mà còn là một cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí. Điều trị bệnh bằng chân khí kết hợp với trận pháp Tứ Tượng của nhà họ Đường có thể đạt được hiệu quả gấp hai lần! Chỉ với cái khả năng này thôi là y thuật của anh đã vượt qua ông nội thần y Đường Hạo rồi!
Bà Độc hồi hộp chờ đợi thời gian trôi qua từng chút một. Khoảng nửa tiếng sau, sau khi Đường Tuấn cảm thấy chân khí trong cơ thể sắp không đủ nữa thì mới rút từng cây kim châm bạc ra.
“Thế nào rồi Đường Tuấn, bệnh của Tiểu Nam có thể chữa được nữa không?” Bà Độc lo lắng hỏi.
Hoa Tiểu Nam nắm lấy tà áo, cũng hồi hộp nhìn Đường Tuấn.
Đường Tuấn ngồi xuống nhấp một ngụm trà, sau đó lắc đầu nói: “Loại độc này đã ở trong cơ thể cô quá lâu rồi, nó đã xâm nhập vào trong xương tủy của cô, bệnh đã vào xương tủy thì không có có thuốc gì có thể chữa được!”
Dù bà Độc đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng mà khi nghe được những lời này cơ thể của bà vẫn run lên, bà ngồi phịch xuống ghế với vẻ mặt đau khổ và uất hận: “Nếu Tiểu Nam xảy ra chuyện gì thì dù có chết ta cũng phải khiến cho mấy thằng già đó phải trả giá!”
Mấy thằng già trong miệng bà ta chắc hẳn chính là người đã hạ độc Hoa Tiểu Nam, nhưng bây giờ Đường Tuấn không có ý định xen vào mấy chuyện của dân tộc Mèo nữa nên không hỏi nhiều.
Nhưng Hoa Tiểu Nam là người trong cuộc lại nghĩ thoáng hơn, nở một nụ cười và nói: “Bà, cháu có thể sống đến bây giờ đã là chuyện vô cùng may mắn rồi, có thể sống với bà thêm nửa năm nữa cháu đã rất hài lòng.”
Tuy rằng nói thì nói như vậy nhưng bàn tay của Hoa Tiểu Nam lại khẽ nắm chặt. Dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái dưới hai mươi lăm tuổi, còn có bao nhiêu cảnh đẹp và con người mà chưa từng thấy chưa từng trải qua, cũng không có nhiều thời gian để cô ta phung phí, bây giờ lại chỉ còn lại nửa năm để sống thôi. Thật đúng là số phận trớ trêu.
Dường như con rắn đen cũng cảm nhận được nỗi buồn của hai chủ nhân, nó gục đầu xuống và nhẹ nhàng thè lưỡi ra.