Rõ ràng ông đã nói Cổ Dương xin lỗi, tại sao còn muốn dùng thủ đoạn này? Ngô Tiểu Trinh đã chết ông không thèm để ý, nhưng Cổ Dương chính là người ông nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn, là người được chọn làm tông chủ tương lai Thanh Đan Tông. Cứ chết như vậy làm tâm huyết nhiều năm của ông đổ sông đổ bể sao.
Trong lòng ông tràn ngập lòng thù hận với sát ý.
“Tông chủ, chuyện này chúng ta tuyệt đối không thể cứ để như vậy được!”
“Chuyện này liên quan đến mặt mũi của Thanh Đan Tông, phải dùng máu mới có thể rửa sạch được.”
Phía sau Đan Dương Tùng vang lên hai thanh âm. Người nói chuYên Nhi một bà lão tóc xám trắng với một ông lão lưng hơi còng.
Đan Dương Tùng nhìn qua hai vị phó Tông chủ khác của Thanh Đan Tông, bà già tên là Bạch Sắt còn lão nhân tên là Âu Thiên Dương. Cả hai người này đều là đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Sơ Kỳ nhưng đều nhờ vào dùng một lượng lớn đan dược trong Thanh Đan Tông mới có thể đột phá, nếu so thực lực thật sự chưa chắc đã mạnh bằng Đan Dương Tùng.
“Làm sao để báo thù đây, đến cả người hầu của bọn họ cũng đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh Trung Kì, thậm chí tôi còn không thể đánh bại." Đan Dương Tùng khổ sở nói.
Mặc dù trong lòng oán hận, nhưng Đan Dương Tùng lại vẫn nhớ rõ sức mạnh khủng khiếp của Thủy Thanh Lam.
“Tông chủ, bọn họ có người hầu là Nguyên Anh Trung Kỳ thì sao chứ? Thành Man Uyên cũng không phải chỉ có một vị Nguyên Anh Trung Kỳ, hơn nữa sau khi tôi rời thành còn nghe ngóng được tên nhóc kia đã khiến Từ Linh Anh trọng thương, vậy nên nhà họ Từ đang chuẩn bị đối phó với hắn. Tôi còn nghe nói người Nguyệt Cốc cũng ra mặt, đến khi đó cho dù là Nguyên Anh Trung Kì cũng đã có nhà họ Từ lo liệu.” Bạch Sắt nói.
“Thật sao?” Trong lòng Đan Dương Tùng khẽ rung động.
Bạch Sắt nói: "Thật là như vậy."
“Tốt lắm.” Đan Dương Tùng đột nhiên quay người, nhìn vào bên trong độc chướng, nói: “Vậy chúng ta chỉ cần ở đây chờ đợi, cậu ta đã giết hai học trò của Đan Dương Tùng tôi, thì nhất định tôi phải đòi lại công đạo.”
Đám người Âm Hào, Trần Lộc đứng bên cạnh thờ ơ cười lạnh.
“Ba vị Nguyên Anh Sơ Kỳ, trừ phi anh ta có được thực lực bằng ba người kia, nếu không hôm nay hẳn nhất định phải chết." Trong lòng đám người Âm Hào đều hiểu rõ điều này.
Giữa chướng khí mù mịt, Đường Tuấn cùng với Đồ Yên Nhi đang đi ra khỏi Thái Sơn. Đồ Yên Nhi sau cơn chấn động cuối cùng cũng vực dậy tinh thần, nhìn về phía Đường Tuấn với ánh mắt kinh hãi tột độ, trên đường đi cũng không còn hoạt bát giống như trước, ngược lại trở nên trầm mặc ít nói hơn.
Nếu tin tức về Cửu Thần Văn Nguyên Đan đan được truyền đi chắc chắn sẽ chấn động cả thế giới Man Hoang. Đến lúc đó sợ là cao thủ của tam đại tông đều sẽ đến đây truy hỏi bí thuật của thần văn. Mà Độc tông chỉ là một cái thế lực nhị đẳng, căn bản không thể ngăn nổi thế lực tam đại tông. Điều này đối với Độc Tông chắc chắn không phải chuyện tốt. Bởi vậy, dù Đồ Yên Nhi có thể đột phá Nguyên Anh bất kỳ lúc nào nhưng vẫn cố gắng áp chế cảnh giới của bản thân.
Mà hai nhà Âm, Triệu lại có thái độ ân cần khác thường với Đường Tuấn, thậm chí m Hạ Thu còn mơ hồ lộ ra ý tứ muốn gả Âm Thư Vũ cho Đường Tuấn. Trong mắt hai nhà này, Đường Tuấn rất có khả năng là hóa thần đại năng, nếu có thể kết giao với anh đối với sự phát triển của hai nhà đều có lợi ích lớn.
Nhưng với những câu hỏi bóng gió của hai nhà kia, Đường Tuấn không thèm để ý. Điều anh suy nghĩ là làm sao thu thập được tin tức Triệu Địch Lâm vô tình nói ra.
“Vị đạo sĩ Trung Thanh kia thế mà là ở mạch chính Địa Cầu đó.”
Khi Đường Tuấn nghe được điều này, trong lòng có chút ấm áp, anh có cảm giác đi tha hương lại gặp được cố nhân. Đồng thời, anh cũng biết Biển Tinh Thần mà đạo sĩ Trung Thanh nói tới là chỗ nào?