Cô ta vừa định khuyên Cổ Vân Minh, bảo cô ấy đừng suy nghĩ lung tung về những lý thuyết lộn xộn này. Nhưng một giây sau cô ta lại không thể nói nên lời.
Trên đỉnh đầu của Cổ Vân Minh có một viên Nguyên Đan đang lơ lửng, mặt trên của noa rõ ràng khắc tám Đạo Thần Văn!
"Tám Đạo Thần Văn." Phục Lạc Dương miệng lưỡi khô khốc.
Phục Lạc Dương với tư cách là phó cốc chủ của Nguyệt Cốc, đối với nhà họ Cổ cũng có chút hiểu biết. Bí thuật mạnh nhất của nhà họ Cổ cũng chỉ có thể ngưng tụ bảy Đạo Thần Văn, nhưng mà bây giờ Cổ Vân Minh lại ngưng tụ Đạo Thần Văn thứ tám! Phải biết rằng bí thuật ngưng tụ tám Đạo Thần Văn trở lên chỉ có Tam Đại Tông và thế lực cá nhân cấp một mới có được.
"Chỉ là tám Đạo Thần Văn, làm sao có thể làm khó được tôi." Cổ Vân Minh kiêu ngạo nói.
Đem Nguyên Đan thu hồi lại, Cổ Vân Minh nói: "Nếu như không phải thí nghiệm và lý thuyết của tôi còn chưa đủ hoàn thiện, bây giờ tôi đã có thể ngưng tụ Đạo Thần Văn thứ chín."
"Cô nói là, phương pháp ngưng tụ Đạo Thần Văn thứ tám là do cô tự sáng tạo." Thân thể mềm mại của Phục Lạc Dương run lên, âm thanh run rẩy.
Cổ Vân Minh khẽ gật đầu.
Trong đầu Phục Lạc Dương nổ ầm một tiếng, cứ như là bị sét đánh. Nếu như lời Cổ Vân Minh nói là thật, vậy chẳng lẽ số lượng Thần Văn có thể vượt qua chín đạo! Quan trọng hơn là giá trị của Cổ Vân Minh. Bí thuật Bát Văn đã trở thành độc quyền, nếu Vổ Vân Minh có thể sáng tạo hoàn thiện bí thuật, thì chẳng phải hậu bối sau này của nhà họ Cổ đều có thể tu luyện đạt đến trình độ Bát Văn, thậm chí là Cửu Văn.
Nghĩ đến những cái này, ánh mắt của Phục Lạc Dương nhìn về phía Cổ Vân Minh nhất thời trở nên nóng bỏng.
Cổ Vân Minh sao có thể không hiểu suy nghĩ của Phục Lạc Dương, nói: "Loại phương pháp khắc Thần Văn này rất khó, hoặc là nói chỉ phù hợp cho rất ít người. Hơn nữa nhất định phải trải qua đau khổ gấp trăm lần so với vừa rồi. Ngay cả khi tôi nói, không có nhiều người có thể làm được cái này. ”
Phục Lạc Dương nhất thời không nói lời nào. So với lúc này còn đau khổ hơn gấp trăm lần, cô ta thân là Cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ cũng không dám nói là có thể chịu đựng được.
"Tôi còn cần nhiều nô lệ mạnh mẽ hơn để làm thí nghiệm." Vổ Vân Minh nói với Phục Lạc Minh.
Phục Lạc Dương suy nghĩ một hồi mới nói: "Thành Long An truyền đến tin tức, nói người giết chết Lăng Hồng Lam là một đạo sĩ Cảnh giới Nguyên Đan Viên Mãn, có lẽ người đó có thể thỏa mãn được điều kiện của cô. ”
Trong con ngươi của Cổ Vân Minh đột nhiên xuất hiện một tia sáng, trên mặt hiện ra hứng thú vô cùng, có chút điên cuồng nói: " Cảnh giới Nguyên Đan giết Cảnh giới Nguyên Anh, thực lực thật là mạnh. Nếu như có thể dùng tên đó làm thí nghiệm, nói không chừng thật sự có cơ hội. ”
Dãy Trường Sơn là dãy núi nằm kéo dài hàng trăm kilomet nằm gần Liên Minh Mười Thành. Liên Minh Mười Thành được thành lập bởi những thành phố có cấp bậc như Thành Long An, dùng để đối phó với các thế lực khi có tình huống khẩn cấp, tổng cộng có ba mươi bốn thế gia cà tông môn. Mà trong Liên Minh Mười Thành có một tông môn tương đối đặc biệt, đó là Độc Tông.
Dãy Trường Sơn này chính là nơi ở của Độc Tông môn.
Lúc này, Đồ Yên Nhi đang đứng ở chân núi, nhìn Độc Tông như ẩn như hiện trong mây mù, trên khuôn mặt nhỏ bé nặn ra một ý cười: "Cuối cùng cũng đã trở về. ”
Sắc mặt cô ta thoải mái. Có pháp lực của Đường Tuấn trấn áp, mấy ngày nay Nguyên Đan cũng không xuất hiện tình huống bạo động nữa, Đồ Yên Nhi cảm thấy thoải mái không ít. Cảm nhận từ hơi thở mà xem, một chút cũng không nhìn ra được cô ta đã ngưng tụ được Chín Văn Nguyên Đan.
Đúng lúc này, một âm thanh phá không đột ngột vang lên, mấy đạo thân ảnh từ trong rừng núi thi nhau bay vút đến.