Chúc Hướng Vân nhíu mày nói: "Trong mắt cô còn có người sư phụ như tôi sao? Chuyện lớn như chị gái cô bế quan này, cô cũng dám ra ngoài chạy loạn. Tính tình của cô rốt cuộc là luyện như thế nào. Nếu như không phải nể tình chị gái cô thì tôi cũng không muốn quản."
Đồ Yên Nhi cúi đầu, không dám giải thích nhiều.
Mặc dù Chúc Hướng Vân là sư phụ của cô ta và chị gái, nhưng đối với cô ta cũng không tốt. Cô ta lúc trước có thể tu luyện tới Ba Văn, là nhờ vào chị gái cho cô ta tài nguyên để tu luyện.
"Được rồi, Ngũ trưởng lão, Yên Như sắp xuất quan rồi, cô muốn dạy dỗ nó thì để sau hẵng nói." Một trưởng lão khác nói.
Chuyện Chúc Hướng Vân thiên vị ở trong Độc Tông cũng không phải bí mật gì, nhưng cũng không có ai nói gì thêm. Ai bảo thiên phú của Đồ Yên Như tu luyện mạnh hơn Đồ Yên Nhi nhiều như vậy. Một người dựa vào sự giúp đỡ của chị gái mới miễn cưỡng Ba Văn với một bên vừa ngưng tụ đã lập tức thành Năm Văn, hai bên căn bản là đối ngược nhau. Tài nguyên tu luyện của Độc Tông có hạn, đương nhiên phải nghiêng về phía đệ tử có thiên phú hơn.
Chúc Hướng Vân hung dữ trừng mắt nhìn Đồ Yên Nhi một cái, nói: "Đứng phía sau tôi. ”
Đồ Yên Nhi đi theo phía sau Chúc Hướng Vân, nói: "Sư phụ, con có chuyện muốn nói với ngài. ”
Chúc Hướng Vân nói: "Có chuyện gì vậy? ”
Đồ Yên La nói, "Là về chuyện tu luyện của con. ”
Cô ta quyết định nói cho sư phụ chuyện Chín Văn Nguyên Đan.
Chúc Hướng Vân nghe vậy, khoát tay áo, nói: "Cái này chờ sau này rồi, chuyện của chị gái cô quan trọng hơn. ”
Ba Văn Nguyên Đan thì có chuyện gì gấp chứ.
Đồ Yên Nhi đành phải im lặng.
Một đám người chờ một hồi thì cửa lớn của động phỉ mới oành một tiếng chậm rãi mở ra, trong đó xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp.
Đó là một cô gái trẻ tuổi, dáng người cao gầy, trên người mặc một chiếc váy dài bó sát màu tím nhạt, dáng người trước lồi sau vểnh của cô ta có thể vẽ ra một đường cong mê người. Bởi vì bế quan quanh năm, cho nên làn da trắng nõn có chút dọa người. Đôi môi anh đào mím chặt, khiến cho người ta có cảm giác là nữ thần lạnh lẽo.
"Yên Như, con đã xuất quan rồi."
Một đám trưởng lão và đệ tử nhìn thấy cô gái, nhất thời vây quanh lại, Đồ Yên Nhi ngược lại bị đẩy qua một góc, nhìn qua có chút cô đơn.
"Chị gái vẫn được người ta hoan nghênh như vậy." Đồ Yên Nhi đứng ở bên ngoài đám người, nhìn Đồ Yên Như được mọi người xem như mặt trăng mà vây quanh ở giữa, trên gương mặt nhỏ nhắn lộ ra ý cười.
"Nhưng mà bây giờ mình cũng không kém, có thể chia sẻ một ít chuyện với chị gái." Cảm nhận được viên Chín Văn Nguyên Đan trong Tử Phủ chậm rãi xoay tròn, Đồ Yên Nhi cũng trở nên tự tin.
Hàn huyên với trưởng lão và các đệ tử vài câu, hỏi tình huống tông môn gần đây, Đồ Yên Như lúc này mới từ trong đám người đi tới trước mặt Đồ Yên Nhi, trên khuôn mặt tựa như tảng băng trôi hiện ra một nụ cười ấm áp:" Nghe nói em lại chạy ra ngoài chơi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đồ Yên Nhi ửng đỏ.
Đồ Yên Vũ nhìn em gái, trong lòng thở dài, không đành lòng trách mắng, nói: "Chơi thì chơi, cũng đừng bỏ bê tu luyện quá nhiều. ”
Đồ Yên La bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tự tin nói: "Mới không có. Tu vi của em đã tiến bộ không ít. ”
"Em đã tiến bộ không ít."