Oành oành oành.
Hơi thở của Phục Lạc Dương tản ra mạnh mẽ, cứ như là cơn thịnh nộ bao trùm cả trời đất, dưới áp lực kinh khủng này, Thủy Thanh Lam và cao thủ của Tam gia đột nhiên bị đẩy lùi.
Bọn người Thủy Thanh Lam, Âm Hạ Thu có tu vi đạt tới Cảnh Giới Nguyên Anh Trung Kỳ còn tốt, thân thể căng thẳng, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như lâm đại địch.
Nhưng thế hệ trẻ của Tam gia ngoại trừ Từ Linh Anh vừa mới đột phá Cảnh Giới Nguyên Anh ngoại quốc, những người khác chỉ là Nguyên Đan Viên Mãn. Thực lực so với vị đại thần Phục Lạc Dương này chênh lệch không phải là bình thường. Coi như là khí tức áp bách, mặc dù có cha mẹ bảo vệ cho, nhưng một đám vẫn là khóe miệng chảy máu, cắn chặt môi, cố gắng hết sức để chống cự.
"Không hổ là Phó cốc chủ mới của Nguyệt Cốc, chỉ dựa vào khí tức đã có thể bức lui nhiều Nguyên Anh Cảnh Trung Kỳ như vậy. Loại thực lực này cho dù ở trong thế lực cấp hai cũng không thể đong đếm được. ”
"Đời này nếu tôi có thể đạt được loại thành tựu này thì tốt rồi."
Giữa Thành Long An có không biết bao nhiêu đạo sĩ đang nhao nhao ngẩng đầu nhìn một màn này. Cho dù là người của Tam gia, hay là Nguyệt Cốc cũng không có xa lạ. Một số người khiếp sợ, một số người thì lại sinh ra sự ngưỡng mộ.
Trong sân người còn có thể bảo trì thân hình bất động chỉ có một mình Đường Tuấn. Anh khoang hai tay lại, sắc mặt bình tĩnh, cứ như là khí thế của Cảnh Giới Nguyên Anh Hậu Kỳ đối với anh cũng chỉ là gió thoảng trong đêm.
"Người này là ai? Lại có thể ngăn cản được Phục Lạc Dương. " Có một người hỏi.
"Mặc kệ người đó là ai, Phục Lạc Dương tự mình ra tay, trừ phi cậu ta đạt tới trình độ của những thiên tài đứng đầu trong cao thủ cấp một, nếu không thì chỉ có một con đường chết." Có người bĩu môi cười.
Người nghe cũng nhao nhao gật đầu, thực lực của Nguyệt Cốc quá mạnh mẽ, đều là đứng đầu trong đa số thế lực cấp hai, đối với các thế lực cấp hai khác có thực lực nghiền ép.
Thủy Thanh Lam ở phía sau Đường Tuấn sắc mặt âm trầm, cố gắng chống đỡ. Đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy bóng lưng của Đường Tuấn ngay cả một chút run rẩy cũng không có, một cảm giác sỉ nhục dâng lên.
"Tôi chính là điện hạ của tộc Ma Tộc Hắc Ám." Thủy Thanh Lam hét một tiếng nổi giận ở trong lòng, tóc tán loạn, cứ như là phát điên, thân thể vừa đồng đã xông về phía Phục Lạc Dương.
Phục Lạc Dương híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng, sau lưng xuất hiện một ảnh thú, đuôi thú đảo qua cứ như là nghiền nát cả bầu trời.
Oanh.
Chỉ một kích Thủy Thanh Lam đã bị đánh bay ra ngoài, máu tươi không ngừng phun ra, hơi thở yếu ớt đến cực điểm.
Trong lòng Đường Tuấn vừa động, pháp lực hóa thành bàn tay lớn bắt lấy Thủy Thanh Lam. Vừa chạm vào tình trạng thương thế của Thủy Thanh Lam nhanh chóng xuất hiện trong đầu Đường Tuấn.
Thần hồn bị thương, Nguyên Anh suy yếu.
Đối với Cảnh giới Nguyên Anh mà nói thì gần như là thương thế không có cách nào chữa trị.
Pháp lực của Đường Tuấn bắt đầu khởi động, từ từ chảy vào trong cơ thể của Thủy Thanh Lam, giúp anh ta chữa trị thương thế.
"Một kẻ hầu mà cũng dám ra tay với tôi. Tôi cho cậu một cơ hội, quỳ xuống nhận sai, giao ấn ký tinh thần ra tôi có thể cân nhắc không giết cậu. " Sắc mặt của Phục Lạc Dương lạnh lẽo, giọng điệu giống như băng sương.
Người Tam gia nghe vậy thì sắc mặt đều quái dị. Giao ấn ký tinh thần ra chẳng khác nào đem mạng sống của mình cho người khác. Nhưng Đường Tuấn còn lựa chọn nào sao?
"Ha ha ha. Phục Lạc Dương, cô làm người hầu cho tôi cũng không khác lắm." Đường Tuấn điên cuồng cười nói.
Một lời nói ra, cả hiện trường yên ắng.