Đồ Yên Như hừ lạnh một tiếng nói: “Độc Tông chúng tôi không chào đón các người, đợi mấy ngày ở Độc Tông rời hãy rời đi đi. Về phần Yên Nhi các người không phải ở chung một thế giới coi như chưa hề quen biết đi.”
Nói xong Đồ Yên Như quay người muốn rời khỏi.
“Phong ấn trong cơ thể của Yên Nhi có thể sẽ khiến cho em ấy mất đi tính mạng, cô là tỷ tỷ có biết chuyện này không?” Giọng nói của Đường Tuấn vang lên sau lưng Đồ Yên Như.
“Đây là chuyện của Độc Tông chúng tôi không cần anh phải quan tâm. Chỗ ở của các người tôi sẽ cho người sắp xếp. Sau khi ở vài ngày tôi hi vọng các người chủ động rời đi.” Bước chân Đồ Yên Như dừng lại không quay đầu lại, sau khi cô ta bỏ lại một câu nói thì bỏ đi không quay đầu lại.
“Là có ý gì xem ra là cô ta đã biết.” Làm tỷ tỷ biết được mức độ nguy hiểm của loại thuật phong ấn kia nhưng vẫn không ngăn cản để cho một mình Đồ Yên Nhi ngây ngốc mơ mơ màng màng. Xem ra Đồ Yên Như thấy danh dự của Độc Tông nặng hơn tình thân.
Vốn dĩ Đường Tuấn định nhìn qua Đồ Yên Nhi rồi đi nhưng tình hình bây giờ dường như phải đời thêm mấy ngày. Ít nhất phải đảm bảo Đồ Yên Nhi không có nguy hiểm thì anh mới đi.
“Anh vừa mới nói là anh tạo ra Nguyên Đan Cửu Vân.” Cổ Vân Minh đột nhiên hỏi.
Đường Tuấn cười: “Cô tin không?”
Loại chuyện này nói rất cũng rất khó khiến cho người ta tin.
Ai ngờ biểu cảm của Cổ Vân Minh lại rất nghiêm túc, trong giọng nói lộ ra vẻ kiên định: “Tôi tin.”
“Mặc dù chuyện này chưa từng có ở toàn bộ thế giới Man Hoang từ trước đến nay nhưng cảm giác của tôi chưa bao giờ lừa tôi.”
Loại biểu cảm kia không hề giống như nói đùa.
Đường Tuấn không khỏi có chút im lặng, cô ấy dựa vào cảm giác của mình để quyết định.
‘Nói cho tôi biết ngưng tụ Cửu Vân như thế nào?” Cổ Vân Minh nhìn chằm chằm Đường Tuấn trong mắt tràn ngập sự tò mò.
Bản thân cô đang nghiên cứu Thần Văn nên cảm thấy vô cùng hứng thú đối với phương diện này.
“Anh có thể dạy tôi không?” Cổ Vân Minh chớp chớp đôi mắt to nghiêng đầu giống như một học sinh tràn ngập sự tò mò.
“Vì khoa học! Vì thí nghiệm! Vì tu hành!” Cổ Vân Minh trong lòng âm thầm cắn răng không ngừng nhắc nhở chính mình. Dáng vẻ như thế này không hề giống với thiên tài kiêu ngạo nhà họ Cổ.
Đường Tuấn thấy thế duỗi ngón tay ra bắn vào cái trán sáng bóng của cô gái không khỏi cười nói: “Chờ đến ngày nào đó tâm trạng của tôi tốt thì tôi sẽ dạy cho cô.”
Trong khoảng thời gian này anh cũng đã hiểu Cổ Vân Minh nhiều hơn, cô gái này là một người điên cuồng một lòng nghiên cứu tu hành khoa học. Hơn nữa phương hướng mà cô ấy nghiên cứu cũng làm cho Đường Tuấn cảm thấy có chút hứng thú, số lượng Thần Văn cực hạn.
Loại nhận thức vượt xa thời đại này đủ để chứng minh Cổ Vân Minh không tầm thường, có lẽ trong mắt người bình thường là kẻ điên nhưng trong mắt Đường Tuấn lại chính là thiên tài thật sự, bởi vì anh đã thí nghiệm trên người Đồ Yên Nhi. Chỉ cần Nguyên Đan đủ mạnh là có thể không ngừng khắc hội Thần Văn. Đương nhiên Nguyên Đan quá mạnh cũng không phải chuyện tốt giống như anh, chín mươi chín Đạo Thần Văn nhưng không có cách nào đột phá Nguyên Đan.