Trong mắt A La Nạp tràn đầy sự tự tin, nói: “Tôi nhất định có thể thành công. Tông môn của tôi, cơ bản không có công pháp Hóa Thần. Thần Đình, là con đường duy nhất giúp tôi có thể Hóa Thần.”
Chu Kính sửng sốt, có chút mờ mịt.
Tu vi hiện tại của cậu cũng đã gần đạt đến trăm Nguyên Chi Lực, qua mấy năm nữa, cảnh giới Nguyên Anh hậu kỳ sẽ vững chắc. Nếu từng bước tu luyện, lấy phương pháp tu luyện của Vạn Đạo Tông, cuối cùng chắc cũng sẽ đạt đến nửa bước cảnh giới Hóa Thần. Đây cũng là điểm cực hạn của công pháp Vạn Đạo Tông. Còn bước vào cảnh giới Hóa Thần, chỉ có ba tông mới có thể có.
"Từ lúc anh tu luyện đến nay cũng đã hơn bốn mươi năm rồi, chẳng lẽ lại cam tâm dừng bước tại đây sao?" A La Nạp hỏi.
Advertisement
Chu Kính nắm chặt tay.
Đương nhiên anh ta không cam lòng.
"Được rồi, anh cứ suy nghĩ cho tốt, trước khi đại hội thăng cấp kết thúc, nếu như anh đồng ý tham gia, thì hãy nói với tôi. Tôi nghe nói gần Mãn Uyên Thành xuất hiện Lưỡng Giới Bi, tôi muốn đi tìm thử một chút. Nếu có thể đến được Lưỡng Giới Bi, cơ hội tôi vượt qua thử thách sẽ cao hơn một chút." A La Nạp cất con dao ngắn, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã." Trong lúc anh xoay người, giọng nói của Chu Kính vang lên.
"Trong Thần Đình thật sự có Hóa Thần Đại Năng tự tay chỉ dẫn sao?" Chu Kính hỏi.
"Vô cùng chắc chắn." A La Nạp đáp.
Chu Kính nói: "Tôi biết rồi, sau khi suy nghĩ kỹ tôi sẽ báo cho cậu."
A La Nạp khẽ gật đầu, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng đen biến mất ở phía chân trời.
Chu Kính lau đi vết máu trên khóe miệng, anh ta thu hồi ánh mắt, nhìn về phía những đệ tử chân truyền và hạch tâm của Vạn Đạo Tông. Trầm ngâm một chốc, Chu Kính mới chậm rãi nói: “Đại hội thăng cấp lần này mọi người đều phải tham gia.”
Anh ta vừa dứt lời, nhóm đệ tử đồng thời ngạc nhiên, mấy vị Thánh Tử đứng phía trước lên tiếng: “Sư huynh Chu, chỉ là một cái đại hội thăng cấp nhỏ nhoi mà thôi, có cần phải xem trọng đến như vậy không? Trong quá khứ, tông đã phái một vài trưởng lão, dẫn theo mấy người đệ tử hạch tâm cấp dưới đi là đã có thể quét sạch rất nhiều thế lực cấp hai rồi đó?”
“Tôi thấy Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên cũng không tệ, có thể đi với tư cách là người đại diện.” Có người đề xuất.
Mọi người không kiềm được bật cười ra tiếng.
Chu Kính liếc mắt nhìn Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên một cái, không khỏi lắc đầu. Chỉ dựa vào hai đệ tử hạch tâm Ngũ Văn này cũng không đấu lại được những thiên tài kia.
“Nghe nói đại hội thăng cấp lần này, rất nhiều thế lực cấp hai sẽ xuất hiện một số nhân vật thiên tài như Vô Niên Từ của chùa Thiên Trúc, Nguyệt Yên Nhân của Nguyệt Cốc, những người này đều là cao thủ đạt đến Lục Văn, Thất Văn, không thể xem thường được. Mọi người tham gia đại hội lần này cũng có thể tiếp thu thêm chút kiến thức về kỹ thuật võ thần thông của người khác, mở rộng tầm hiểu biết.”
“Sư huynh Chi nói rất có lý, Nguyệt Cốc và chùa Thiên Trúc đều là các thế lực cấp hai xếp trước mười môn phái khác, lai lịch thâm hậu, ngoại trừ người tu hành đứng đầu, những phương diện khác cũng không kém mấy thế lực cấp một. Nguyệt Yên Nhân và Vô Niên Từ thật sự là cao thủ, nhưng cũng có một vài người là bị người khác thổi phồng lên. Khoảng thời gian trước đây tôi có nghe người ta nói, Độc Tông vậy mà lại luyện ra được một thiên tài Cửu Văn, hình như tên là Đồ Yên Nhi.”
Trong nhóm người cấp bậc Thánh Tử, có một người cười nhạo, biểu cảm vô cùng khoa trương nói: “Muốn đồn cái gì cũng phải đồn cho hợp lý chứ, vậy mà dám nói ngưng tụ được Cửu Văn. Tính trong thế lực siêu cấp, người ngưng tụ được Cửu Văn cũng chưa được mấy người. Độc Tông chỉ xếp hạng giữa trong thế lực cấp hai mà cũng dám nói bậy nói bạ.”
“Hừ. Chờ đến đại hội thăng cấp lần này, tôi sẽ đi khiêu chiến với người đó. Xem cô ta còn dám nói chuyện vô căn cứ nữa hay không.” Một đệ tử chân truyền nói.
“Ngũ sư huynh ngưng tụ được Thất Văn, pháp lực vô cùng mạnh, đánh với một kẻ Nhất Nguyên chi lực, sợ rằng đến một chiêu người nọ cũng không đỡ được.” Có đệ tử cười nói.
Chu Kính nghe thấy vậy, không nhịn được mà bật cười, hiện tại có một số thế lực cấp hai vì mánh lới mà cái gì cũng dám nói ra, thật sự rất liều.
“Mọi người nếu ra tay thì phải chú ý đến sự đúng mực, đừng đánh chết người. Được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi.” Chu Kính quyết định.
Những đệ tử khác đành phải gật đầu.
Chờ đến khi đám đông đệ tử rời đi, Chu Kính mới ngước mặt lên nhìn không trung, vẻ mặt bình tĩnh, thấp giọng nói: “Thần Đình, có lẽ là một loại lựa chọn.”
Trên trời cao hàng ngàn mét, một chiếc thuyền bảo vật ở trên không trung bay về phía thành Long An. Ở đầu thuyền, cắm một lá cờ đại diện cho Độc Tông. Lần này Độc Tông đi ra ngoài, đã sử dụng chiếc thuyền bảo vật cấp Bảo Khí duy nhất trong tông để duy chuyển.
“Anh Đường, qua mười ngày nữa là chúng ta có thể đến được thành Long An.”
Trong một căn phòng ở đuôi thuyền, Đồ Yên Nhi nhìn tấm bản đồ trong tay. Hiện tại tu vi của cô đã được ổn định tại trình độ pháp lực cấp mười, hơi thở càng thêm trầm lặng, không sử dụng sức mạnh Nguyên Anh thì người khác không thể nhìn ra sức mạnh thật sự của cô được.
Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu, trong khoảng thời gian này anh cũng không lãng phí, sau khi luyện hóa được một chút Anh Khí từ trên người Đồ Yên Nhi, khả năng tu luyện các loại thần thông của anh lại tăng thêm vài phần. Lúc trước sử dụng một phần ba năng lực là có thể đánh ra trăm nguyên cấp bậc pháp lực, hiện tại thì chỉ cần dùng một phần tư sức mạnh là đã có thể đạt được hiệu quả mong muốn.
Đúng lúc này, bên ngoài thuyền bỗng nhiên vang lên một loạt âm thanh, ngay sau đó cả con thuyền bị chao đảo, giống như đụng phải thứ gì. Những người ở trong phòng, loáng thoáng nghe được tiếng hét tức giận của Thượng Quan Phong.
“Đệ tử chấp pháp của Thần Đình, tất cả mọi người tránh ra!”
Một giọng nói như sét đánh giữa trời quang vang lên ở phía trước bảo thuyền.