Lúc này Cố Vân Minh vẫn bị Đường Tuấn làm kinh ngạc, nhìn qua có chút ngờ nghệch.
Đường Tuấn nói: “Đây là hầu nữ của tôi.”
Dạ Tư Niên nghe thấy thế, không khỏi nhắc nhở: “Đường Tuấn, làm người tu hành, coi như không tìm được một hầu nữ năng lực không tệ thì cũng không cần tìm đến một người si ngốc như này chứ, thật mất mặt mà.”
Đường Tuấn nói: “Anh nói đúng.”
Đối với anh mà nói thực lực của Cố Vân Minh bây giờ đúng là có chút yếu, xem ra cần phải tìm thời gian để cô ấy đột phá cấp mười mới được.
Advertisement
May mắn Cố Vân Minh cũng không chú ý đến lời nói của Dạ Tư Niên, nếu không nhất định cô đã ra tay rồi.
Một đoàn người bắt đầu lên đường, vì Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân mặc quần áo đặc trưng của Vạn Đạo Tông nên cả một đoạn đường không gặp chút trở ngại nào.
Mấy người dừng lại trước một nhà hàng nhỏ, cao khoảng chín tầng, được trang trí vô cùng tráng lệ, khí thế mười phần. Dạ Tư Niên chắp hai tay sau lưng, nói: “Đây là nhà hàng Trích Tiên, là nhà hàng tốt nhất ở thành Long An này. Rượu Túy Tiên ở đây đều là rượu ngon hết, hôm nay đến đây chúng ta phải uống mấy chén.”
Chi phí ở nhà nhà hàng Trích Tiên này không rẻ, tiền thưởng của hai người họ ở Vạn Đạo Tông cũng không nhiều, tu luyện cũng rất căng thẳng, thời gian qua sống cũng không được tốt. Nhưng hôm nay nhìn thấy Đường Tuấn, trong lòng hai người khó tránh khỏi nảy sinh cảm giác ưu việt, chút tính tình bị áp chế bấy lâu nay đều quét sạch, chỉ còn lại sự hăng hái.
Đặc biệt, sau khi người phục vụ ở nhà hàng thấy hai người họ mặc quần áo của Vạn Đạo Tông thì lại càng cúi đầu vâng dạ, đến nỗi Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân đều cảm thấy có chút lâng lâng.
Người phục vụ dẫn bọn họ đến tầng tám, vừa mới đặt chân đến tầng này, hơn chục tầm mắt bắt đầu đổ dồn về phía bọn họ.
“Cách đây không lâu là đại hội tấn cấp, hôm nay là ngày hai các thế tử ở hai thế lực đến đây tụ họp. Vốn bọn họ muốn bao cả tầng tám nhưng mấy người đều là đệ tử của Vạn Đạo Tông, chắc cũng có thể ngồi cùng chỗ với bọn họ.” Người phục vụ sau lưng giải thích nói.
Quả nhiên, sau khi nhận thấy quần áo đặc trưng của Vạn Đạo Tông, mấy tầm mắt kia cũng lần lượt thu về, còn có mấy người đứng dây chắp tay chào hỏi với Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân, mời bọn họ ngồi xuống.
Hai người họ lần lượt đáp lễ rồi ngồi xuống bàn đặt gần cửa sổ.
Sau khi gọi một bình rượu Túy Tiên, Dạ Tư Niên nhấp mấy ngụm, con mắt híp lại, tựa như đang hưởng thụ hương vị của nó tan dần trong miệng.
“Thấy không, gia nhập môn phái quả là một lựa chọn đúng đắn. Đường Tuấn, nếu như cậu muốn gia nhập môn phái, lấy thân phận đệ tử trọng điểm Vạn Đạo Tông của tôi cũng có thể đề cử cho cậu một chút. Mặc dù không thể sánh bằng các thế lực cấp một nhưng ít ra vẫn hơn cái Độc Tông kia.” Dạ Tư Niên đầy kiêu ngạo nói.
“Chỉ là một đệ tử trọng điểm thôi mà lại có khí thế lớn như vậy, tự coi mình là Chu Kính sao?” Đúng lúc này, từ đầu cầu thang truyền đến một giọng nói đầy vẻ khinh thường.
Sắc mặt Dạ Tư Niên lập tức đỏ lên, đứng dậy, vận dụng pháp lực trên người, nhìn chằm chằm vào đầu cầu thang, nói: “Người nào?”
“Cộc cộc cộc.”
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, một người thanh niên mặc áo choàng màu đỏ từ từ bước lên. Anh ta có một mái tóc đỏ như lửa, sắc mặt tái nhợt, quang thân tỏa ra nhiệt độ kinh người.
“Tôi tên Viêm Kiên.” Người thanh niên liếc nhìn Dạ Tư Niên một cái, ánh mắt tràn ngập khinh thường.
“Hỏa Vũ môn Viêm Kiên.” Dạ Tư Niên nhướng mày, sắc mặt đại biến.
Hỏa Vũ môn Viêm Kiên, đây chính là một trong số các học viên mạnh mẽ cùng với Nguyệt Yên Nhân và Vô Niên Từ, là người đứng đầu ở thế lực thứ hai, đã ngưng tụ đến bảy hồn văn.
Viêm Kiên thấy biểu cảm của Dạ Tư Niên thì lại càng thêm khinh thường, trầm giọng nói: “Không phải tôi cho người bao cả tầng tám sao? Sao lại để bọn họ lên?”
Không một ai dám trả lời, những người lúc trước còn bày tỏ ý tốt với đám người Dạ Tư Niên bây giờ vẫn ngồi im, thậm chí còn có mấy người cười lạnh.
Viêm Kiên, thực lực cường đại mà tính cách cũng rất táo bạo. Trước kia cũng có một người cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ đắc tội anh t ta, bị anh ta dùng lửa thiêu sống. Ai trong Vạn Đạo Tông này dám đắc tội anh ta chứ?
Thấy không có người trả lời, vẻ giễu cợt trên mặt Viêm Kiên càng đậm, nhìn về phía hai người Dạ Tư Niên nói: “Tôi sẽ không làm khó mấy người, chỉ cần các người cúi đầu nhận sai, tôi vẫn có thể để mấy người tiếp tục ngồi đâu uống rượu, thậm chí cũng không cần mấy người trả tiền.”
“Chúng tôi mắc lỗi gì vậy?” Lộ Nguyên Quân trầm giọng nói.
Viêm Kiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Đã yếu lại còn giả làm một con sói biết vẫy đuôi, đây chính là cái sai.”
“Cộc cộc cộc.”
Dạ Tư Niên và Lộ Nguyên Quân đều lùi về sau mấy bước.
Lộ Nguyên Quân xấu hổ vô cùng, nhất là chuyện này lại diễn ra trước mặt Đường Tuấn. Anh ta vừa chuẩn bị ra tay đã bị Dạ Tư Niên ngăn lại.
Trong mắt Dạ Tư Niên cũng chứa đầy lửa giận nhưng lại bị anh ta đè nén xuống.
“Hôm nay là do mây mấy người chúng tôi thật thất lễ rồi, thật có lỗi.” Dạ Tư Niên hơi cúi người nói.
“Ha ha ha. Vạn Đạo Tông chúng ta không có gì hơn điều này.” Viêm Kiên cười to, ánh mắt lại đầy vẻ miệt thị nhìn Dạ Tư Niên. Cái loại cảm giác này giống như tiện tay nghiền nát một con châu chấu vậy.
Nhìn Dạ Tư Niên như thế, Lộ Nguyên Quân gắt gao nắm chặt nắm đấm, giờ khắc này, trong long lòng anh ta hiểu được, muốn được người khác tôn trọng trong thế giới Man Hoang này chỉ có thể làm bản thân mình đủ mạnh.
So về bối cảnh của các môn phái thì mười cái Hỏa Vũ môn cũng không thể sánh bằng một Vạn Đạo Tông. Nhưng bàn về thực lực, dù cho anh ta và Dạ Tư Niên liên thủ cũng không đấu lại cao thủ bảy văn Viêm Kiên đánh bằng một tay. Nếu bây giờ ra tay cũng chỉ rước lấy nhục mà thôi.”
Bọn họ đã tỏ ra tự hào ra sao khi kể với Đường Tuấn mình gia nhập Vạn Đạo Tông nhưng bây giờ thân phận đệ tử Vạn Đạo Tông này lại là điều sỉ nhục lớn nhất đối với bọn họ.