Trong lúc ấy, ở trong một vườn hoa của phủ họ Tạ.
Một bàn cờ to lớn trôi lơ lửng trên không trong vườn hoa, trên mặt bàn trải dài mười chín đạo, đều được tạo ra nhiều loại hoa cỏ. Quân cờ là đá của những chiếc cối xay trong sân.
Hai người đánh cờ là cô cả và Ngô Nhất Chương.
Hòn đá to lớn rơi ầm xuống vườn hoa, giống như băng vỡ trong hu không. Đà trải chằng chít trên mặt bàn, tạo thành một bóng râm lớn trong vườn hoa, khiến người khác có cảm giác đè nén cực độ.
Chỉ điều khiến một hòn đá bay lơ lửng trên không vốn không khó. Nhưng hôm nay trên mặt bàn có ít nhất bảy, tám mươi hòn đá, mỗi hồn đá dường như đều làm phân tán tâm chí và tinh thần rất nhiều, cho dù đối với tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh tột cùng nói cũng là gánh nặng không nhỏ. Nhưng trông dáng vẻ của Ngô Nhất Chương và cô cả kia đều đang vô cùng ung dung, còn có thể không chú ý cùng trò chuyện.
"Tôi tự thấy thẹn không bằng thủ đoạn biến trời đất làm bàn cờ của cô cả."
Ngô Nhất Chương khẽ cười, hôm nay nhìn sức mạnh trên mặt bàn ngang nhau, nhưng ông ta biết, chưa tới mười nước cô cả kia sẽ trở thành đại long thắt cổ bảy tám phần quân cờ của ông ta. Mà cho dù ông ta đã phát hiện, cũng không ngăn cản được. Đây mới khiến người khác cảm thấy bất lực.
Gương mặt cô cả giống như bao phủ một vầng hào quang, không nhìn thấy rõ mặt, giọng nói rất bình tĩnh, cảm giác không có chút niềm vui chiến thắng nào: "Dùng trời đất để tạo ra quân cờ, dù cho hóa thần đại năng cũng không thể đi đến bước ấy. Tôi hay dùng người làm quân cờ. Ông điều tra đã tra được tin gì của tên nhóc rồi."
Cô cả cử động ngón tay, một viên đá lớn rơi xuống, cách điều Đại Long lại gần hơn.
Trán Ngô Nhất Chương dần dần lấm tấm mồ hôi.
Lúc này, sự cách biệt tu vi giữa hai người hiện ra. Quân cờ của cô cả nhiều hơn, không có chút khác thường nào. Mà tinh thần và tu vi của Ngô Nhất Chương bây giờ không chịu nổi loại áp lực này.
"Theo lời người của Man Uyên Thành, Đường Tuấn luôn ở Thái Sơn đạt được truyền thừa của đạo sĩ Trung Thanh. Lúc đó còn đáng bạn Phục Lạc Dương của Nguyệt Cốc, nhốt Cổ Vân Minh lại, thị nữ bên cạnh cậu ta là Cổ Vân Minh." Ngô Nhất Chương từ từ nói.
Biểu cảm của Ngô Nhất Chương đột nhiên trở lên quái dị nói: "Nghe người ta nói, tu vi của cậu ta đạt đủ các cảnh giới Nguyên Đan. Một viên Lục Văn Nguyên Đan từng xuất hiện trước mặt mọi người."
"Chuyện vốn không lớn, bản lĩnh tạo rắc rối lại không nhỏ."
Cô cả cười lạnh nói: "Đặt đủ các cảnh giới Nguyên Đan? Lục Văn Nguyên Đan? Thật buồn cười! Một người đạt cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao vì chút lòng ham vinh lại dùng loại thủ đoạn thấp hèn này."
"Ý của cô cả là?" Ngô Nhất Chương hơi do dự.
Cô cả châm chọc nói: "Lục Văn Nguyên Đan có thể đánh bại Phục Lạc Dương, ông nói đùa chắc? Tu vi của cậu ta chắc chắn là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cáo, trình độ vẫn chưa hoàn hảo."
Đạt đủ các cảnh giới Nguyên Đan, pháp lực phải có ba nghìn Nguyên Đan dự trữ.
Ngô Nhất Chương cũng cảm thấy suy nghĩ của mình hơi buồn cười. Nếu như là thật, vậy cũng rất đáng sợ. Cho dù là bị Ngụ Tôn Giả danh tiếng lẫy lừng truyền xa khắp nơi khi còn chỉ cũng chỉ được thế thôi. Thiên hạ dưới đất, mấy trăm ngàn năm qua, chỉ có một vị Ngự Tôn Giả.
"Được lắm. Những tin này cứ để đó, và lưu lại. Nếu như cậu ta dám làm phản, đến lúc đó xem như đã bị nắm thóp cậu ta." Cô cả nhẹ giọng nói.
Đoàng đoàng đoàng.