Ánh mắt Thiên Hào bình tĩnh nhìn qua y người, một lát sau mới mở miệng nói: “Mấy người biết mình đang nhìn gì không?”
Trái tim ba người Cố Quân run rẩy, biết chuyện bản thân mình ra tay tranh đoạt Thánh Anh không thể gạt được, thì nhanh chóng giải thích: “Đại nhân, tôi biết sai rồi. Thánh Anh giao cho ngài mang đi.”
Vân Anh Thư cắn răng, ánh mắt ai oán nhìn Đường Tuấn, nói: “Thánh Anh có thể để đại nhân mang về, nhưng người này làm Xà Linh bị thương, tôi muốn làm thịt cậu ta.”
Thiên Hào lắc đầu, nói: “Không được.”
Vân Anh Thư ngẩn ra, không cam lòng hỏi lại: “Vì cái gì? Chẳng lẽ cậu ta cũng ngưng kết Thánh Anh?”
Thiên Hào lắc đầu cười nói: “Thánh Anh cũng chẳng phải món đồ chơi trên đường, có thể dễ dàng nhìn thấy. Mấy vạn năm có thể ra một cái đã là ông trời chiếu cố. Người này còn chẳng đánh lại cô thì sao có thể ngưng kết Thánh Anh.”
Ông ta nhìn Đường Tuấn, nói: “Người này là người được chọn tham gia thí luyện Thần Đình, trước khi thí luyện kết thúc, tôi sẽ sẽ không trơ mắt nhìn mấy người giết cậu ta.”
Vừa dứt lời, ba người Cố Quân đồng thời ngẩn ra, tuy rằng trong lòng Vân Anh Thư vẫn không cam lòng, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa. Thống lĩnh Thần Đình đã đạt đến Cảnh giới Bán Bộ Hóa Thần chính là sự tồn tại có thể tùy ý hành hạ bà ta đến chết.
“Anh Thư đừng xúc động. Nếu người này tham gia thí luyện Thần Đình, nếu thất bại, thì sẽ còn đau khổ hơn ngàn lần với cái chết.” Cố Quân sợ Vân Anh Thư làm ra việc ngu ngốc, nhanh truyền âm nhắc nhở bà ta.
Vân Anh Thư nhẹ nhàng gật đầu. trước nay thí luyện Thần Đình đều là chuyện vô cùng nguy hiểm, trăm người có thể sống được một người đã là không tệ.
“Tất cả đều do đại nhân quyết định.” Ba người nói.
“Tốt lắm.” Thiên Hào gật đầu.
Vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi, nhìn về phía sàn đấu, híp mắt lại quát: “Nếu đã tới, sao không hiện thân.”
Bên ngoài sàn đấu có một bóng người tựa như xuất hiện từ trong không khí, dần dần hiện hình.
Bóng người kia có dáng người thướt tha, khuôn mặt lại có một vòng sáng nhàn nhạt, không nhìn thấy rõ.
“Là cô ta.” Trong lòng Đường Tuấn khẽ nhúc nhích, thế mà người này lại chính là vị cô chủ mà anh ta nhìn thấy ở trong phủ họ Tạ.
“Diệt Thần, mấy người cũng muốn có vị Thánh Anh này sao?” Giọng nói của Thiên Hào rất lạnh lẽo, mang theo sát ý. Vốn chẳng cần giới thiệu, là thế lực đối địch, Thiên Hào có thể lập tức nhận ra được hơi thở buồn nôn trên người đối phương .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Ánh Trăng Lỡ Hẹn
3. Phong Tranh Ngộ
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================
“Đúng vậy.” Cô chủ nói.
Giọng nói của cô ta không giống như trước đây, khàn khàn khó nghe tựa như là luồng khí lướt qua mặt giấy thô ráp, khiến người khác nghe mà nổi đầy da gà.
“Vậy thử xem sao.” Khóe môi Thiên Hào cong lên một nụ cười lạnh, Ông ta hung hăng nện bước trên sân tỷ thí, rồi phóng lên cao, sau đó đánh nhau với cô chủ.
Ầm ầm ầm.
Hai người đều là cường giả Bán Bộ Hóa Thần, pháp lực khủng khiếp dao động nở rộ trên trời cao, pháp lực hóa thành từng đợt ánh sáng chói mắt, làm người khác không dám nhìn thẳng. Giống như hai ông mặt trời chói chang, cho dù là những người có tu vi thấp kém, cảm giác lại yếu ớt thì chẳng thể cảm nhận được sức chiến đấu đáng sợ của loại cấp bậc này.