Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Mọi người trố mắt nhìn nhau, trên mặt là ngạc nhiên với mừng rỡ đan xen với nhau. Vòi rồng màu đen khiến xung quanh bụi mù, người ngoài nhìn vào không rõ tình hình bên trong, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng loài người. Nhìn thấy cảnh như này, mấy người Đỗ Ca Ngọc với A La Nạp vốn dĩ tuyệt vọng nhẹ nhàng thở ra một hơi, thu lại lệnh bài trong tay.

Khí tức truyền ra từ bên trong vòi rồng vô cùng mạnh mẽ, lập tức thu hút sự chú ý của đàn quạ trên bầu trời. Con quạ dẫn đầu thét lên một tiếng, mấy trăm con quạ gần như đồng thời nhào xuống, giống hệt một dòng lũ đen ngòm, mang theo uy thế không thể địch nổi.

“Người kia, liệu được không?” Ánh mắt Chu Kính khẽ run run thăm dò.

Đỗ Ca Ngọc nhìn chăm chú thân ảnh đang mịt mù, vẻ mặt dần dần nghiêm trọng, chầm chậm gật đầu, giống như muốn cổ vũ cho mình và mọi người, trả lời: “Cũng có thể đó.”

Nghe thấy câu trả lời không xác định được của Đỗ Ca Ngọc, mọi người nhướn mày, A La Nạp đột nhiên hỏi: “Chúng ta có cần ra tay hỗ trợ không? Thực lực của người kia mạnh thế nào cũng chỉ có thể phát huy tối đa ở cảnh giới cao nhất của Nguyên Đan. Muốn đánh bại đàn quạ này sợ là vẫn có chút khó khăn.”

Âm thanh của cậu ta vừa dứt, mọi người bỗng nhiên trầm mặc.

Loại trầm mặc này đại diện cho ý nghĩa gì, A La Nạp hiểu rõ.

“Các người…” A La Nạp ngơ ngẩn, trên mặt bắt đầu tức giận, nạt: “Cậu ấy ra tay vì chúng mình, vậy mà các người thật sự định đứng ngoài khoanh tay nhìn?”

Âm thanh của Đỗ Ca Ngọc lạnh lùng đáp trả: “Làm sao anh biết cậu ta ra tay vì chúng mình, nói không chừng mục tiêu của đàn quạ này vốn dĩ là cậu ta, chúng ta mới là vô tội.”

Thêm một thanh niên cấp bậc Thánh Tử nói tiếp: “Đỗ Ca Ngọc nói không sai. Hơn nữa, chúng ta cũng không yêu cầu cậu ta, hoàn toàn là cậu ta tự nguyện, dựa vào đâu muốn chúng ta ra tay hỗ trợ. Ngộ nhỡ chúng ta bị thương, ai là người chịu trách nhiệm?”

A La Nạp lửa giận phừng phừng. Tâm tư những người này như thế nào cậu ta còn không rõ sao, không phải là sợ bị thương, muốn giữ lại con át chủ bài cuối cùng sao?

“A La Nạp, nếu như cậu nói, cậu có thể ra tay giúp đỡ, bọn tôi cũng không ngăn cản.” Có người nở nụ cười lạnh nói.

A La Nạp nở nụ cười tự giễu. Cậu ta cũng muốn ra tay giúp đỡ, nhưng tình trạng thân thể bây giờ căn bản không cho phép, trận chiến lúc trước, cậu ta bị thương không nhẹ, đến bây giờ còn chưa hồi phục. Người kia biết tình huống của A La Nạp, mới cố ý kích động cậu ta.

Mọi người lạnh nhạt khiến A La Nạp tức giận, nhưng loại tức giận này không có tác dụng gì. Cậu ta chỉ có thể đưa mắt về phương xa, chú ý trận chiến. Trong lòng cậu ta không hi vọng quá lớn, trừ khi người kia cũng phải cùng hạng với Hồng Nhật Linh, có lẽ còn có chút mong đợi.

Đàn quạ tạo thành dòng lũ đen trong chớp mắt bay từ trên trời xuống, như một cây trụ trời màu đen, hung hăng xuyên qua mặt đất.

“Ầm ầm.”

“Quạ quạ.”

Tiếng quạ kêu vang vọng khắp trời đất, đủ để người nghe tê dại cả da đầu. Mấy trăm con quạ đen bao phủ quanh bòng người trong vòi rồng, tạo thành một khu vực đã đen còn đen hơn.

“Đây là kết thúc rồi.”

Trong mắt Đỗ Ca Ngọc lộ rõ vẻ thất vọng. Cứ nghĩ người tới là một cao thủ, không thể cứu bọn họ thì ít nhất cũng có thể kéo dài một chút thời gian, không nghĩ tới là ngay cả mấy phút cũng không chống đỡ được đã bị m Nha đánh tan.

“Dù sao không phải ai cũng là Hồng Nhật Linh.”

Trong lòng Đỗ Ca Ngọc cảm khái một câu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui