Mấy vị trưởng lão khác cũng nhìn về phía Hồng Hữu Châu.
Hồng Hữu Châu hừ lạnh một tiếng, nói: “Thực lực người này che giấu sâu như thế, đương nhiên là có mưu đồ, cho dù không phải cậu ta trộm đi nguyên khí địa mạch, chắc chắn cũng có ý muốn khác. Trước tiên bắt cậu ta lại, ép hỏi một chút, nếu như cậu ta là trong sạch, đương nhiên sẽ không làm khó cậu ta.”
Lý do lần này có chút gượng ép, nhưng giọng điệu Hồng Hữu Châu cứng rắn, Lương Thiên Lam cũng biết lúc này không thích hợp để nói thêm gì nữa, trở nên trầm mặc.
Hồng Hữu Châu nói lần nữa: “Trưởng lão Hoàng, còn không bắt cái tên không biết lễ phép kia lại.”
Đồng thời ông ta truyền âm cho trưởng lão Hoàng: “Người này làm việc kỳ quặc, cần cho cậu ta một chút trừng phạt. Đợi lát nữa ông ra tay, phá vài cái huyệt then chốt của cậu ta, xem như là một chút dạy dỗ.”
Trong lòng trưởng lão Hoàng hơi hồi hộp một chút. Người tu đạo chú trọng nhất là viên mãn hai thứ thể xác và tinh thần, hơn nữa mỗi một cái huyệt then chốt đều có liên quan với vận hành pháp lực, nếu như thật sự hủy vài cái huyệt then chốt của Đường Tuấn, tuy sẽ không ảnh hưởng đến tu vi của anh, nhưng con đường tu luyện ngày sau của Đường Tuấn có thể nói là hoàn toàn phế rồi.
Vì để cho cháu trai của mình chiếm giữ tài nguyên nhiều nhất, Hồng Hữu Châu vậy mà không chút lưu tình muốn phế đi Đường Tuấn.
Trưởng lão Hoàng do dự một chút, cuối cùng đồng ý. Không thể làm gì được, ông ta có nhược điểm ở trên người Hồng Hữu Châu.
Trưởng lão Hoàng chắp hai tay sau lưng, bắt đầu leo lên thang trời.
Hồng Hữu Châu ở bên dưới khẽ cười khẩy.
E rằng ngay cả ông ta cũng không ngờ rằng, chính mình đánh bậy đánh bạ vậy mà thật sự tìm được tên trộm nguyên khí địa mạch.
Trên tầng thượng của tập đoàn Thịnh Thiên tại thành phố Vinh.
Lý Quang Huy đang đứng trước cửa sổ sát trần lớn, ông ta chắp hai tay sau lung và nhìn xuống khung cảnh tuyệt vời khắp thành phố Vinh. Ông ta rất thích cái cảm giác đứng ở nơi cao nhất ngắm nhìn thế giới như thể ông ta nắm trong tay tất cả mọi thứ. Cách đó không xa, lão Bạch mặc một bộ trang phục luyện công màu trắng bạc ngồi trên chiếc ghế sô pha thưởng thức trà.
Phòng thủ bên trong căn nhà có vẻ rất lỏng lẻo, nhưng bên ngoài lại có gần hai mươi bảo vệ tinh anh, ai cũng đều là đặc chủng binh đã giải ngũ, thậm chí có nhiều giọng nói lính đánh thuê. Kể từ sau chuyện của Khổng Tuyên lần trước, dưới mệnh lệnh của Lý Quang Huy, sự an toàn cá nhân của một số nhân vật quan trọng trong gia đình họ Lý đã được nâng cao lên mấy cấp bậc. Đây cũng là lý do khiến anh em Thiệu Nhất Nguyên chuyển tử tối sang sáng.
“Mặc dù phong cảnh của thành phố Vinh rất đẹp nhưng nó nhỏ quá.” Lý Quang Huy chợt cảm thán.
Ông ta đưa lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng bắt tay với phần lớn thành phố và những người đi đường dãi nắng dầm sương, nói: “Diệp Nam Nhật đúng là chó ngáp phải ruồi, không biết tìm ở đâu ra được hai phương thuốc. He he! Nếu cứ để ông ta tiếp tục thì sau này thành phố Vinh còn có nhà họ Lý chúng ta không?
“Có cần đi cảnh cáo ông ta không?” Lão Bạch đặt cái cốc sứ tinh xảo trong tay xuống, bỗng nhiên nói: “Bên cạnh Diệp Nam Nhật không có cao thủ nào lợi hại, muốn giết chết ông ta thì cũng đơn giản như giết chết một con kiến.”
Lý Quang Huy mỉm cười và nói: “Tạm thời không cần, ông ta có át chủ bài. Chẳng lẽ Lý Quang Huy này sẽ khoanh tay chờ chết hay sao? Một thành phố Vinh yên tĩnh bấy lâu này cuối cùng phải diễn một vở kịch hay rồi, thật đáng mong đợi.”
Lão Bạch khẽ mỉm cười, không nói thêm lời nào nữa.
Lúc này, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra. Lý Ngọc Mai dẫn anh em Thiệu Nhất Nguyên bước đến.