Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Thao Thiết ở một bên nghe vậy, không khỏi tức giận, tên này quá kiêu ngạo. Anh ta đã có thể nhìn ra, thực lực của người đàn ông này không kém so với anh ta bao nhiêu, Sư Tử Vàng đương nhiên không phải là đối thủ.

Thao Thiết muốn ra tay, nhưng ông cụ Lưu bỗng nhiên quát lên: “Lương Minh, đừng có quá đáng. Tôi còn chưa chết, cậu muốn cá chết lưới rách theo tôi sao?”

Nét mặt Lương Minh hơi cứng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường Tuấn, nói: “Đừng để tôi gặp lại cậu.”

“Lưu Tuệ, con đưa Đường Tuấn rời đi đi.”

Lúc này, giọng nói của ông cụ Lưu vang lên trong đầu Đường Tuấn và Lưu Tuệ.

Đôi mắt Lưu Tuệ đỏ bừng, ôm lấy ông cụ Lưu. Cô ấy nhìn Lương Minh, nói: “Nếu ông nội của tôi xảy ra chuyện, tôi chắc chắn sẽ giết ông!”

Lương Minh giễu cợt, nói: “Có bản lĩnh này rồi hẳn nói, Thiên Niên Nguyên Anh! Tôi đã chuẩn bị luyện chế đan Hóa Thần, ít ngày nữa sẽ có thể đột phá Nửa Bước Hoá Thần. Mà cô vẫn mãi dừng lại ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao. Ai giết ai, còn chưa nói được đâu?”

Lưu Tuệ nghe thấy danh xưng “Thiên Niên Nguyên anh” này, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng như máu. Cô ấy tiêu hao số lượng lớn tài nguyên tu luyện của nhà họ Lưu, lại kẹt ở cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao đến nay, người nhà họ Lưu bên dưới ngầm gọi cô ấy là Thiên Niên Nguyên Anh, mượn điều này mỉa mai cô ấy.

“Ôi.”

Ông cụ Lưu thở dài, vỗ bả vai Lưu Tuệ, rất bất đắc dĩ.

“Đi thôi.” Ông cụ Lưu ra hiệu bọn họ rời đi.

Trước khi rời đi, Đường Tuấn mượn cơ hội vỗ bả vai ông cụ Lưu, lập tức hiểu rõ tình trạng vết thương của ông ta.

“Nhà họ Lưu các cô cũng có phòng trữ thuốc?” Ra khỏi nhà, Đường Tuấn đột nhiên hỏi Lưu Tuệ.

Lưu Tuệ hơi nhíu mày, nói: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”

“Có lẽ tôi có thể vết thương của ông nội cô.” Đường Tuấn nói.

“Thật chứ?” Gương mặt xinh đẹp của Lưu Tuệ đột nhiên thay đổi, cầm lấy cổ tay Đường Tuấn, vô cùng cấp bách.

Đường Tuấn nói: “Chỉ là có xác suất nhất định.”

Tình trạng vết thương trong cơ thể ông cụ Lưu rất kì lạ, trước đây chưa từng thấy qua, anh cũng không chắc chắn trăm phần trăm.

Lưu Tuệ nghe vậy, trong mắt không nhịn được hiện ra vẻ thất vọng. Cô ấy cảm thấy mình đã quá đề cao Đường Tuấn, ngay cả Lương Minh cũng không thể làm gì được vết thương, Đường Tuấn lại có thể làm gì chứ?

“Bỏ đi, anh ta muốn đi thì để anh ta đi đi, nhà họ Lưu bây giờ cũng không nhiều quy củ như vậy.” Lưu Tuệ thở dài trong lòng.

Rất nhanh, chuyện Lưu Tuệ muốn đưa Đường Tuấn vào phòng trữ thuốc đã truyền đến tai Lương Minh.

Lương Minh đối với việc này chỉ cười khẩy, nói: “xem ra vị Thiên Niên Nguyên Anh này của chúng ta vẫn chưa hết hy vọng nhỉ. Đừng cản cô ấy, để bọn họ vào. Nếu bên trong phòng trữ thuốc có thứ có thể chữa trị cho lão gia, còn đến phiên bọn họ sao?”

Ông ta suy nghĩ một chút, nói với đầy tớ: “Đưa Đan Kinh Thập Tam Giải qua.”

Lần này ngay cả tên đầy tớ kia cũng lộ ra nụ cười, bởi vì Thập Tam Giải là phần luyện đan căn bản nhất, ngay cả đầy tớ cũng biết. Đây là một loại khinh thường nào đó đối với Đường Tuấn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui