Chương có nội dung bằng hình ảnh
Từ Hồng dĩ nhiên cũng phát hiện ra bên này xảy ra sự cố, vội vàng gia nhập vào cuộc chiến, liên thủ với Lương Minh, muốn giết chết lão gia tử.
Từ Hồng là người đã theo lão gia tử tu hành, sau khi gia nhập vào cuộc chiến, lão gia tử đương nhiên đấu không lại. Nhưng Lương lão gia hiển nhiên có sự chuẩn bị, giậm chân một cái, trong phạm vi bán kính 800 dặm của Lương gia, vô số kim quang dũng mãnh tràn vào thân thể của ông lão, khiến thân thể ông trở nên tráng lệ. Khí tức lên cao, ngược lại có thể áp chế Từ Hồng và Lương Minh.
Lương lão gia đây là đang mượn sức mạnh bảo hộ của Lương gia, sức lực nhanh chóng được cải thiện.
Lương Minh cười lạnh: “Ông cho rằng chỉ có ông mới có thể sử dụng chiêu Bảo hộ đại trận sao? Ta khinh!”
Lương Minh quát khẽ một tiếng, vậy mà 800 dặm kim quang kia lại bị chia thành hai phần, trong đó ba phần tám hòa vào trong thân thể hắn như dòng suối. Sức lực của Lương Minh lập tức tăng vọt.
Lúc này Lương Minh chiếm ưu thế, liên minh với Từ Hồng, cuộc chiến với Lương lão gia trở nên ngang tài ngang sức.
“Vũ Thần, lập tức ra tay giết Lưu Tuệ, để ta xem lão già này còn bình tĩnh được hay không.” Lương Minh hướng về phía Lương Vũ Thần dưới sân mà la lớn.
“Mày dám!”
Quả nhiên câu này đã khiến Lương lão gia tức giận, phút chốc sơ ý liền bị Lương Minh tận dụng thời cơ đánh lén một quyền vào phần bụng, xuất hiện một mảng máu lớn.
Lương Minh vui sướng, thúc giục Lương Vũ Thần. Hắn thấy bây giờ không có ai có thể bảo vệ được Lưu Tuệ. Tên Đường Tuấn kia đang tĩnh dưỡng Nửa Bước Hóa Thần, bọn người hầu hiển nhiên không thể tự ý ra tay.
Lương Vũ Thần vừa cười đắc ý, vừa tiến về phía Lưu Tuệ, giễu cợt nói: “Lưu Tuệ, xem ra kiếp này chúng ta không thể trở thành vợ chồng được rồi. Nhưng cô yên tâm, sau khi cô chết, tôi sẽ nhờ cha tôi luyện chế một Hoạt Tử Đan, bảo đảm thân thể ngươi vạn năm vẫn thế, đến lúc đó tôi vẫn sẽ đối với cô vô cùng sủng ái. Chúng ta khi đó có thể làm một cặp vợ chồng chân chính rồi.”
Ánh mắt hắn không chút kiêng dè quét lên thân thể mềm mại của Lưu Tuệ, lời nói càng ngày càng khó nghe.
Gương mặt xinh đẹp của Lưu Tuệ tràn đầy lửa giận, cô làm sao lại không rõ Lương Vũ Thần thâm hiểm như thế nào. Cô đã nghe nói qua Hoạt Tử Đan kia, có thể giữ gìn cơ thể của người mất giống với lúc còn sống nhưng không thể động đậy. Nếu quả thật phải chịu cảnh trơ mắt nhìn Lương Vũ Thần giày vò thân thể của mình như vậy, quả thực cô sống không bằng chết.
“Anh đáng chết!”
Lưu Tuệ nhịn không được, cầm nhánh cây hướng về phía Lương Vũ Thần quét tới.
Nhánh cây này rõ ràng không phải vật bình thường, đảo qua một cái, vậy mà xuất hiện một mảng sương mù, thoắt ẩn thoắt hiện bóng dáng chim thần.
“Phượng Hoàng Chi! Lương lão gia vậy mà lại đem loại bảo vật này cho cô!”
Lương Vũ Thần nhìn cái lập tức nhận ra nhánh cây trong tay cô, sắc mặt thay đổi, đồng thời đôi mắt hiện rõ bản chất tham lam.
Phượng Hoàng Chi không thuộc loại thần khí cấp bậc nào, mà bẩm sinh đã mạnh. Truyền thuyết kể rằng, thần thú phượng hoàng nghỉ lại trên cây phượng. Cây phượng cùng phượng hoàng sinh sống, sau khi nhiễm hơi thở và máu của phượng hoàng liền trở thành bảo bối trên trời. Vật quý giá như vậy, đủ khiến các tu sĩ đứng đầu cả nước phải đánh nhau để giành được.